Đăng ngày: 7/31/13
Chiếc điện thoại di động mới của tôi đang reo vang. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, tôi đang ở trung tâm thương mại với cô bạn thân Shermaine Chia. Chúng tôi định ăn nhẹ trước khi đến thư viện.

Tôi thọc tay vào túi xách và lôi ra chiếc điện thoại.
Màn hình bật sáng và tôi thấy số điện thoại nhà tôi nhấp nháy trên màn hình.
Ước gì tôi đã không trả lời cuộc điện thoại ấy vì cuộc sống của tôi đã thay đổi kể từ giây phút đó. Và tôi phải cảnh báo với các bạn là những gì các bạn sấp đọc sau đây là những đều có thật. Tôi là Jean Tan. Tôi cũng như các bạn. Điều cuối cùng mà toi mong đợi là có một điều gì đó thực sự đáng sợ xảy đến với tôi!
Tôi áp chiếc điện thoại vào tai và nghe rất rõ giọng của mẹ
“Lean, mẹ muốn gặp con.”
“Vâng, thưa mẹ.” Tôi trả lời và ngạc nhiên khi thấy mẹ tôi gọi cho tôi từ nhà. Vì trước đó, mẹ đã nói với tôi là bà sắp ra ngoài.
“Mẹ muốn con đón chiếc xe buýt số 037 và đi đến trạm cuối. Mẹ sẽ gặp con ở đó.”
Tôi nhăn nhó: “Nhưng chiếc xe buýt 037 đó đi đến trạm nào?” Tôi chưa bao giờ nghe về chuyến xe này.
Giọng mẹ tôi giận dữ: “Jean, con phải làm theo nhưng gì mẹ nói. Đón chiếc xe buýt số 037 và đến trạm cuối!”

Một tiếng “cách” kho khốc vang lên. Mẹ tôi đã cúp máy, Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi tắt máy và quay sang Shermaune. Shermain năm nay 12 tuổi, cùng tuổi với tôi.
“Mẹ muốn gặp tớ bây giờ.” tôi giải thích.
Shermaine có vẻ thât vọng: “Nhưng..Jean, bọn mình sắp phải đến thư viện. Bọn mình phải tìm được mấy cuốn sách để chuẩn bị cho buổi học ngay mai.”
“Tớ biết,” tôi thở dài. “Nhưng chắc là phải có việc rất quan trọng thì mẹ tớ mới gọi cho tớ gấp như vậy.”
Nhưng rồi tôi lại tươi tỉnh lên vì nảy ra một ý: “Shermaine này, tại sao cậu không cùng đi với tớ? Sau khi gặp mẹ tớ xong chúng mình có thể cùng đến thư viện luôn.”
Shermaine nhún vai: “Được thôi. Mẹ bạn đang ở đâu vậy?”
“Mẹ đang đợi bọn mình đấy.” tôi nói với Shermaine khi chúng tôi đi khỏi trung tâm thương mại: “Mình phải đón chiếc xe buýt số 037.”
Khi chúng tôi đi đến trạm xe buýt, tôi nhìn quanh tìm bóng dáng của chiếc xe tôi đang cần tìm. “thật là lạ…: Tôi reo lên bằng một giọng khang khác và rỗng tuếch. “Không có chiếc xe buýt nào như vậy!”
Trông Shermaine cũng có vẻ khác lạ. Đó cũng là lý do vì sao chúng tôi thân nhau. Tối giống Shermaine rất đơn giản. Ngoại trừ có một điểm khác giữa hai chúng tôi: tôi tin có ma, còn Shermaine thì không. “Hay là mẹ cậu đọc sai số?” Shermaine nhướng mày. “Hoặc có thể bác ấy chỉ muốn giữ chân cậu?”
“Không đâu!” Tôi lắc đầu. “Mẹ tớ luôn luôn nhớ chính xác những thứ như số hiệu xe buýt.”
Liền lúc đó, một chiếc xe buýt trờ tới.
“Nhìn kìa!” Shermaine huých mạnh khủyu tay vào tôi.
Tối nhìn thấy rõ số tuyến 037. Ngoài bọn tôi ra, không còn ai lên xe, vì vậy hài đứa vội băng qua đường cho kịp trước khi xe lăn bánh.
“Chú cho chúng cháu xuống ở trạm cuối.” Tôi nói với người tài xế.
Bọn tôi trả tiền vé và đi xuống cuối xe. Hai đứa chung tôi thường xuống cuối xe mỗi khi xe buýt đông nghẹt người. Cánh cửa đóng sầm lại và chiếc xe buýt vắng khách bắt đầu lăn bánh. Xe chạy thei đường chính, xa dần trung tâm thương mại.
“Tại sao cậu không hỏi lại mẹ cậu xem, phòng khi cậu có thể nghe lầm số?” Shermaine đề nghị.
Thật là một ý kiến hay. Nhưng khi tôi gọi về nhà không có ai bắt máy.
“Chắc là mẹ cũng đang trên đường đến đấy. Mẹ tớ khong dùng điện thoại di động, vì vậy tớ không thể gọi cho mẹ tớ được.”
Thật là buồn cười; tôi không thể sống mà không có điện thoại di động, vì thế người lớn sao có thể giải quyết được mọi chuyện khi thiếu nó?
Chiếc xe buýt chạy ngang qua vài ngôi nhà và một công viên. Sau đó, nó rẽ vào một con đường mà bọn tôi chưa từng thấy trước đó.
“Chiếc xe này chạy đi dâu vậy nhỉ?” Shểmain thắc mắc.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường được bao bọc bởi những hàng cây cao và bụi rậm. Bóng cây che tối cả mặt đường. Điều này làm tôi nghĩ bọn tôi đang ở trong một đường hầm.
“Bọn mình không hề biết nơi này là nơi nào.”
Tôi chợt thấy rùng mình.
Tiếng ầm ầm đơn điệu của động cơ xe làm cho tôi buồn ngủ. Thình lình, xe xóc mạnh lên và dừng lại.
“Đây là trạm cuối,” người tài xế gọi chúng tôi. Shermaine và tôi ngơ ngác nhìn nhau.
“Bác có chắc không?” Shermaine hỏi lại.
“Đây là trạm cuối…” người tài xế lặp lại
Hai đứa bước xuống đường. Đó là một ngõ cụt. Chiếc xe buýt đã bắt đầu quay trở lại hướng cũ.
“Mẹ đâu nhỉ?” Tôi hoang mang nhìn quanh.
“Tớ không thấy mẹ đâu cả!”
“Có thể bọn mình đã đến đây trước bác ấy!” Shermaine nói.
Chiếc xe buýt đã chạy mất hút. Một sự im lặng lạ lùng bao trùm lên hai đứa tôi. Mọi vật đều im lìm, không một tiếng chim, không có cả một con côn trùng. Trời tắt nắng. Mây đen đang ùn lại trên bầu trời trên đầ chúng tôi. Chợt Shermaine vừa thở hổn hển vùa chỉ cho tôi một cánh cổng nhỏ nằm ngay bức tường phía sau hàng cây.
Bọn tôi đi về hướng đó. Tôi đẩy cánh cổng. Nó mở toang và hai đứa bước qua. Đột nhiên tim tôi dường như ngừng đập. Xung quanh 2 đứa là những tấm bia và những ngôi mộ. Những bụi cỏ dài xào xạc dưới chân bọn tôi. Không khí thật lạnh lẽo. Cánh cổng khi nãy chính là cổng sau của một nghĩa trang.

Không thấy bóng dáng mẹ tôi. Nỗi kinh hoàng của tôi chỉ mới bắt đầu! Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, văng tung tóe lên những ngôi mộ lâu năm. Shermaine và tôi chạy đến núp dưới tán lá của một cây to.

Bọn tôi leo lên gễ cây và nép mình vào thân cây đầy sẹo. Chẳng bao lâu, một màn mưa xám xịt đã bao phủ cả khung cảnh ảm đạm.
“Tại sao mẹ cậu lại hen gặp cậu trong nghĩa trang?” Shermaine rùng mình.
Tôi cũng đang thắc mắc về điều đó.”Điều này chẳng có nghĩa gì cả, phải không?” Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi.”có lẽ tớ nên gọi lại cho mẹ tớ?”
Lần này, khi tôi gọi về nhà thì gặp được mẹ.
“Mẹ, mẹ đang làm gì ở nhà vậy? Mẹ đã hẹn gặp con tại nghĩa trang này cơ mà?” tôi hỏi.
“Nghĩa trang à?” Giọng me tôi đầy vẻ kinh ngạc.
“Nghĩa trang nào? Con đang nói gì vậy Jean?”
“Đó là ý của mẹ mà!” tôi nhắc cho mẹ nhớ. Đôi khi người lớn cũng có thể làm cho người khác tức điên lên được. “Mẹ không nhớ à? Mẹ đã gọi cho con và bảo con đón chuyến xe buýt 037.”
Mẹ tôi nổi giận. “Mẹ chưa bào giờ nghe nói đến chuyến xe buýt nào mang số 037 cả!” Bà quát lên trong điện thoại, “và mẹ cũng không gọi cho con!”
“Chính mẹ gọi con cơ mà!” Tối cũng tức tối gào lên trong điện thoại. Mưa xuyên qua những khoảng trống giữa những cành cây già nua xương xẩu rơi nhỏ giọt xuống đầu tôi.
“Jean, mẹ không có gọi cho con.” Giọng mẹ tôi đầy vẻ kich động.” đây có phải một trò đùa? và cái nghĩa trang chết tiệt mà con đang ở trong đó là ở nơi nào vậy?”
“Con không biết.” tôi khóc: “Từ trung tâm thương mại đến đó mất khoảng nửa giờ… Nó nằm cuối một con đường lạ hoắc và xuyen qua một khu rừng rậm!”
Mẹ tôi nín thở: “Ồ không, không phải cái nghĩa trang đó chứ! Jean, con phải cẩn thận,” mẹ cảnh báo tôi. “nghĩa trang đó đã bị đóng cửa nhiều năm nay rồi. Không có ai dám đến đó!Con đừng nói chuyện với ai nhé! Mẹ sẽ đến đón con ngay bây giờ! Hãy chở mẹ bên ngoài nghĩa trang nhé!” Mẹ tôi dập máy.
Tôi kể cho Shermaine nghe những gì mẹ tôi nói.
“Vậy, nếu như mẹ cậu không gọi cho cậu thì là ai?” Shermaine thắc mắc.
Tôi chỉ biết nhún vai. Lúc này, đầu óc tôi đang quay cuồng. Hay là một đứa bạn nào đó đã bày trò này? Yu Xian, hoặc có thể là hidayah. không không thể nào. Không ai trong đám bạn tôi có thể bắt chước được giọng mẹ tôi được! Và còn chiếc xe buýt 037 nữa… Nó ở đâu ra?
Trời càng lúc càng mưa lớn, thỉnh thoảng vài chớp xanh lè lóe lên, xé toang bầu trời xám xịt đầy u ám.
Chúng tôi quay trở lại phía cánh cổng. Mặt đất đầy bùn sình và một hai lần gì đấy Shermaine phải túm lấy một vài tấm bia đẻ6 khỏi bị ngã.
“Đừng đụng vào chúng!” tôi cảnh bào Shermaine
Nhưng cô chỉ nhìn lại và cười: “Jean bạn tin là có ma à?”
Đâu đó sau lưng chúng tôi vọng lên một tiếng tru, nghe như tiếng tru của một con chó đang buồn bã. Hoặc có thể là một con chó sói, đôi khi thấy cô đơn nó lại tự tru lên để an ùi mình.
“Tớ ghét nơi này!” tôi hét lên.
“Nó chỉ là một nghĩa trang thôi mà,” Shermaine đi tiếp: “Không có hồn ma hay con ma cà rồng nào núp trông mấy ngôi mộ này đâu!”
Tôi kềm nén để khỏi gào lên.”Đừng nói như thế! nếu lỡ…” tôi hạ vọng,” nếu lỡ có cái gì đó nghe thấy bạn thì sao?”
“Thật ngớ ngẩn!” Shermaine tỏ vẻ khó chịu. Tôi lại nghe thấy tiếng tru của con chó vọng lại. Khi chúng tôi ra tới ngoài đường, hơi nước bôc lên từ những chỗ ấm ướt cón nắng chiết vào. Phía sau ót tôi có cảm giác như kiến bò. Chúng tôi không phải một mình. Có ai đó đang theo dỗi chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Tôi liêc nhìn lại cánh cổng. Đó có phải là cái bóng mà tôi cảm nhận? Đúng vậy có cái gì đó đang di chuyển!
Tôi túm lấy cánh tay Shermaine: “Bọn mình ra ngoài đường đi!”
Trong khi đợi mẹ đến đón 2 đứa, tôi nhìn chiếc điện thoại mình. Tôi tự hỏi nếu như mẹ không gọi cho tôi, thì ai đã gọi?
Shermaine chắc hiểu được tôi nghĩ gì.
“Tớ cá đó là một cuộc gọi đến kết nối nhầm hoặc là người ta nhầm số. Có ngưới nào đó gọi cho người khác, nhưng không biết làm sao mà cuộc gọi của họ lại nhầm vào máy của cậu/”
Tôi im lặng gật đầu.
Có thể cậu ấy nói đúng. Nhưng có thể cậu ấy đoán sai.
Có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên làm sao tin nổi.Có người nào đấy gọi cho người khác có thể lắm chứ. Nhưng làm sao có thể gọi cho một người khác mà trùng tên với tôi được cơ chứ…?
Không, tôi khẳng định có điều gì bí ẩn trong chuyện này đây. Nhưng sau đó, tôi nhìn thấy xe của mẹ tồi xuất hiện trên đường. Và trong giây lát, tất cả nỗi sợ hãi trong tôi biến mất …

HẾT!