Đăng ngày: 5/12/13
Tôi miên man với những suy nghĩ của mình, tôi vuốt ve bàn tay ông, đôi tay này đã từng khiến tôi nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nước mắt tôi cứ thế lại tuôn, nghẹn đắng.

Gặp gỡ lúc nửa đêm

22h00'. Điện thoại rung, số điện thoại dường như không quen biết nhưng kì thực là tôi đã xoá số anh ra khỏi list từ lâu rồi. Ngập ngừng mãi tôi nhấn nút nghe.

-Alo

-Em đang đi chơi à?

-Vâng, có chuyện gì không?

-Anh có thể gặp em lần cuối được chứ? Anh cảm thấy rất khốn khổ mỗi khi mở mắt ra là lại thấy bóng hình em. Anh muốn gặp em một lần nữa để biết mình cần gì và muốn gì.

-Anh đang ở Hà Nội à?

-Không, nhưng bây giờ anh bắt đầu đi, 3 tiếng nữa anh đến nơi....

Tôi thấy bóng anh đang bước đi trên con đường phía trước, xe tôi cũng đi chầm chậm lại, không gọi, tôi dắt xe theo sau anh. Cái dáng đi của anh dường như có chút gì đó đau khổ lắm, giống như người ta không còn gì để mất thêm được nữa, tôi đứng lại và nhìn anh bước những bước rời rạc mà nặng nề. Đường gần hồ, gió tốc lên từng hồi, chiếc khăn tôi đang quàng bỗng thấy không đủ ấm, mặc dù nó được đan bởi những sợi len to. Tôi thả hồn theo những bước chân anh. Như có linh cảm, anh quay người lại, tôi nhìn anh, gần lắm mà cũng như xa xôi lắm. Chỉ đến khi tiến lại thật gần, tôi cất lời: "Sao anh không đứng đó chờ em ra đón?" Ánh mắt ấy vẫn hướng về phía tôi như vô hồn, trả lời một câu quen thuộc: "Anh không biết nữa!" Anh đứng yên ngoan ngoãn như một đứa trẻ để cho tôi kéo khoá áo khoác của anh lên cho gió khỏi len vào, tháo vội chiếc khăn mình đang quàng quấn lên cổ anh. Anh lấy tay hất chiếc khăn ra, vùng vằng như một đứa trẻ. "Chiếc khăn này đâu thuộc về anh, em hãy đeo cho anh ta đi!" - Rồi anh bỏ mặc tôi đứng ở đó, anh lại đi tiếp về phía trước với đôi chân mỏi mệt. Tôi đứng đó run rẩy vì những cơn gió của màn đêm lạnh giá, gió thúc vào người từng đợt, tôi chỉ biết nhìn theo cái dáng to béo ấy.

"Hoàng Tử An, anh đứng lại!" Nhưng anh không nghe, anh cứ đi, đi đến lối rẽ con đường ngày xưa chúng tôi vẫn đứng, anh dừng lại. Tôi tiến lại gần: "Có chuyện gì thì anh nói đi".

-Anh...

-Anh sao cơ?

-Hãy trả lời anh và phải hứa là em sẽ nói thật!

-Chuyện gì?

-Em hứa đí! - Anh nói như van xin tôi.

-Vâng.

-Em... hạnh phúc chứ?

-Vâng.

-Thật sự là hạnh phúc chứ?

-Ừm...
-Vậy là được rồi. Anh chỉ cần nghe thế thôi. Em xứng đáng được nhiều hơn thế.

-Sao? Cãi nhau với tình yêu mới à? - Tôi hỏi anh với giọng điệu mỉa mai.

Anh im lặng không trả lời, rồi nhắc tới một người mà anh nghĩ đó là người yêu mới của tôi. "Anh cũng nghĩ anh ta sẽ đem lại hạnh phúc cho em hơn anh. Anh ta tốt hơn anh về mọi mặt. Yêu anh, em sẽ khổ lắm. Em hãy sống cho riêng mình đi. Đừng sống vì anh nữa! Sẽ chỉ đem lại đau khổ cho em thôi."

-Ừm!

-Sao anh nghĩ anh ấy tốt hơn anh?

-Anh có hết danh sách những người làm ở Hà Nội.

-Anh điều tra về anh ấy?

-Không, chỉ là khi thấy em với anh ta lên trên đó gặp sếp anh, anh hỏi thì sếp anh nói anh ta là bạn và làm cùng ngành.

-Anh xuống đây vào lúc nửa đêm như thế này chỉ để hỏi vậy thôi sao?

-Anh, anh yêu em nhiều lắm! Anh sẽ dằn vặt bản thân mình đến suốt đời nếu như em không hạnh phúc. Anh sẽ không phá vỡ hạnh phúc của em nữa đâu. Hãy hứa với anh là em sẽ luôn hạnh phúc đi...

-Hạnh phúc của tôi không cần anh lo. Anh lại bỏ tôi đi với người con gái khác khi chúng ta chỉ còn 3 tháng nữa là kết hôn. Anh phản bội tôi như thế là đủ lắm rồi.

-Yêu à... anh xin lỗi.

-Điều gì nữa đây?

-Anh chỉ là 1 kẻ hèn nhát. Anh luôn làm em phải khổ. Anh có quá nhiều ràng buộc, anh không thể sống cho riêng mình. Nhiều khi anh không biết là mình đang cần gì và muốn gì nữa. Không rõ là đang sống hay đang tồn tại nữa.

Tôi ngước mắt nhìn anh, tôi thậm chí không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt ấy đang ứa ra những giọt nước mắt tuyệt vọng và đau khổ, chúng trào ra như một cơn lũ, lần đầu tiên trong đời tôi thấy nước mắt của một người đàn ông. Trong tâm trí tôi, anh chỉ là một người yêu thương người khác vô bờ bến, nhưng nếu đã ra đi thì lạnh lùng như một tảng băng, thậm chí còn gây ra cho đối phương những nỗi đau không thể đoán trước, họ không dám tin rằng một người đàn ông dịu dàng đến vô cùng mà họ biết trước đó, lại là một kẻ đối xử tồi tệ với họ khủng khiếp đến vậy,t ệ bạc hơn tất cả những gã tồi tệ trong đời, có chết họ cũng không thể tin nổi đó vẫn chỉ là một con người ấy. Nếu như trước đó họ được nâng niu, chăm sóc như một thiên thần, được cung phụng như một nàng công chúa, cuộc sống giống như thiên đường trên trần gian thì chỉ cần anh bị một bóng hồng khác làm ngả nghiêng thì anh sẽ sẵn sàng đối xử với họ không bằng con kiến, là một thứ gì đó vô giá trị, không cần biết cảm xúc của họ như thế nào, họ đau khổ ra sao, nước mắt dù có chảy thành sông, thậm chí là biển cả thì cũng không có ý nghĩa, không thể khiến anh bận lòng, không thể khiến anh cảm thấy tội lỗi mà dừng lại. Chỉ biết là khi anh đã chắc chắn lấy được tình cảm của một cô nàng khác anh thích thì anh sẽ tìm cách làm cho đối phương kia phải thật đau, phải thật hận, càng hận anh sẽ càng tốt, vì như vậy cô nàng ấy sẽ không bao giờ muốn thấy mặt anh ở trên đời, cô ta sẽ tự động mà rời xa cuộc đời anh. Đó cũng là cách anh tránh được rắc rối, cô ta sẽ không làm phiền anh nữa, như vậy thì anh sẽ không phải lo lắng khi cầm tay một cô nàng mới tung tăng, cười đùa trên phố. Cũng bởi cung cách đối xử một trời một vực như vậy nên khiến người ta bàng hoàng, nếu là một kẻ yếu tim thì có thể gây ra bất tỉnh!

Cuộc đời tôi có vinh dự được trải qua những cung bậc cảm xúc đó. Tôi từng nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này khi có một người yêu thương mình như thế, anh lúc nào cũng hết lòng vì tôi, cảm giác anh yêu tôi còn hơn chính bản thân mình. Bạn biết đấy, một cô bé với đôi mắt mơ mộng luôn nhìn cuộc sống màu hồng, tìm được một người sẵn sàng xả thân vì mình trong cuộc đời này thì thử hỏi còn điều gì mong ước hơn? Khi đó nếu phải chết vì người đó thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Đó là thứ cảm xúc đầu tiên anh mang đến, trong khi tôi vẫn còn lâng lâng trên mây với những yêu thương chất đầy, thì cũng là lúc chúng tôi phải xa nhau. Trước khi lên đường đi du học anh luôn tỏ ra lo lắng: "Đừng có mà xa mặt cách lòng nhé. Anh sẽ không sống nổi nếu thiếu em đâu."

Tôi cứ cảm động với những lời dường như rất thật lòng ấy. Nhưng tôi đâu có biết rằng, chỉ vài hôm sau thôi anh đã có được trái tim người đẹp ở một đất nước mới. Anh thay đổi thái độ, không còn ngồi hàng giờ chờ tôi đi học về để online, không còn những cuộc gọi mỗi khi không thấy tôi đâu cả. Mối quan tâm của anh ngày càng thưa dần, những cuộc điện thoại anh nghe chỉ như miễn cưỡng và sợ ai đó phát hiện. Anh trốn chạy không dám đối diện, anh khiến tôi lo lắng tột độ và muốn mua vé bay ngay sang đó để xem chuyện gì xảy ra khi anh nói anh đang gặp rắc rối và anh muốn được một mình. Tôi ngây thơ, ngu ngốc làm sao, anh nào có chuyện gì, chỉ là anh đang bận lấy lòng người đẹp, chỉ là anh lại đang làm những điều rất điên rồ khiến cho những cô gái thích lãng mạn phải xiêu lòng, để khối kẻ nhìn vào ghen tị vì không có diễm phúc ấy.

Tôi vẫn cứ đi tìm câu hỏi tại sao và chảy hết nước mắt. Anh đá tôi một phát ra xa khỏi cuộc đời để rồi sẽ cầm tay cô gái kia mà nói những lời yêu thương. Phải nói rằng anh có biệt tài làm người khác phải điêu đứng. Những thứ anh làm không thể nói là giả dối, nếu như chỉ có lời nói thôi thì người ta sẽ nghĩ chẳng qua anh chỉ là kẻ lẻo mép, biết nói những lời có cánh, những cô nàng nhẹ dạ cả tin và ngốc nghếch mới yêu anh sâu sắc và điên cuồng đến vậy. Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì người đó một cách can tâm tình nguyện.

Anh sẵn sàng vượt hàng nghìn cây số để chỉ gặp người yêu trong phut chốc, nếu như bị cấm đoán, anh sẽ sẵn sàng trốn mẹ khi trời còn chưa sáng để bắt chuyến xe sớm nhất xuống thăm. Nếu ở trong bệnh viện, anh sẽ thức trắng đêm để canh cái dây truyền nước, khi không thể thức được nữa anh sẽ ngồi gật gù trên ghế nhưng bàn tay thì vẫn nắm chặt không buông. Là khi dù làm gì đó thật vất vả, dù có xách túi hàng nặng đến mấy, dù cho mồ hôi có chảy túa ra thành từng dòng thì anh cũng nhất định không cần đỡ, anh vẫn cười mà nói rằng anh không mệt đâu.

Là người mà có thể vì bạn mà dám tiêu hết những đồng tiền cuối cùng còn xót lại trong ví. Là lúc anh cõng trên lưng một đoạn đường dài nhưng nếu không đòi xuống thì anh vẫn gắng sức bước đi những bước chầm chậm và kể về một câu chuyện cười khiến cho họ phải cười nắc nẻ. Là anh có thể đứng ngoài cổng nhà cô gái chờ đến vài tiếng đồng hồ để mong cô ấy xuống và làm cô ấy thôi giận. Là khi món quà của anh là những lọ sơn móng tay được gửi về từ một nơi rất xa chỉ vì biết cô ấy mê mẩn với mấy thứ màu sắc ấy, là lúc anh vào nhà ăn cơm và lao vào giúp rửa bát, còn cô thì cứ ôm anh mà hát ngập tràn vì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng lại vô cùng ấn tượng...

Anh là thế, khi nào cũng tận tình, chu đáo, quan tâm tới người yêu thì không còn gì có thể tốt hơn được nữa. Ánh mắt anh nhìn thì không còn gì say đắm và dịu dàng hơn được như thế nữa. Anh luôn làm cho họ cảm thấy mình ở thế chủ động, chỉ có họ có thể bỏ anh, chứ không bao giờ anh bỏ họ, vì tình yêu anh dành cho họ vô bờ bến đến thế cơ mà. Đến khi anh muốn ngừng lại thì dứt một phát là đứt. Kẻ kia bị bất ngờ đau thương đến cùng cực. Vấn đề của anh là, anh không hề có một khoảng trống để dừng lại suy nghĩ, anh yêu không ngừng nghỉ. Anh luôn ở thế an toàn và luôn có những kế hoạch thật hoàn hảo. Tôi đang miên man với những ý nghĩ đó về anh thì bị tiếng anh gọi kéo tôi về thực tại.

-Này, em làm sao vậy?

-Khi nào thì anh mới dừng lại đây?

-Ý em là sao?

-Chẳng thể trách được ai. Chính anh mới là kẻ lừa dối em và cô ấy. Đến khi anh quay lại tìm em, anh nói đó là cơn say nắng, ở nơi ấy anh luôn sát bên họ 24/24 vậy mà anh sẵn sàng phủi đi tất cả chỉ để làm vừa lòng em. Vậy thì em cũng có thể từng là một cơn say nắng của anh khi anh nói với một cô người yêu khác thôi.

-Anh biết là em sẽ nói vậy mà.

-Rồi đến khi chúng ta thậm chí còn chưa thực sự quay lại, mọi thứ mới chỉ là giai đoạn thử thách, anh mới đi làm đã xiêu lòng người khác và đổ hết tội lỗi lên đầu em, em không phá những thứ anh xây, em không làm gì có lỗi phải hổ thẹn với lương tâm cả. Anh đa tình thì anh cứ nhận thế đi, chứ đừng tìm lí do chút hết tội lỗi cho em và rồi dựa vào cái cớ đó để ra đi hiên ngang mà khiến em phải day dứt.

-Anh đã rất đau khổ,anh xin lỗi.

-Không phải cứ làm người khác đau lòng xong là nói câu xin lỗi là được đâu. - Tôi cảm thấy phẫn nộ đến cùng cực,vừa nói mà như muốn trào nước mắt.

-Anh không quên em một phút giây nào cả. Những bức ảnh của em anh vẫn còn giữ. Những kỉ niệm về em anh cũng chưa từng quên. Anh có nỗi khổ tâm của anh mà em không thể biết.

-Cứ cho là như thế đi. Nỗi khổ tâm của anh là anh rất hay bị say nắng chứ gì? Anh hãy đốt hết những thứ đó đi, để ký ức về em biến thành tro.

... Hơi lạnh cứ lan vào không khí,giá rét cứ nhích lại gần tôi, một ít mưa phùn ngấm vào áo,cái lạnh dường như càng lúc càng thêm se sắt. Con đường bỗng như nhỏ lại, nhưng dường như nó cũng đang cố dài thêm ra.

-Cô bé ấy thế nào?

-Thua xa em.

-Và...?

-Chỉ có nhìn thấy em ...

-Tôi hết tin anh rồi, anh làm tan nát trái tim tôi biết bao nhiêu lần anh có biết không?

-Em à, anh...

Không để anh nói tiếp lời, tôi hét lên với anh:

-Anh đi đi, tôi hận anh, căm ghét anh. Tôi đã phải đấu tranh giữ sự sống và cái chết để giờ tôi mới được như thế này. Anh còn muốn tôi phải thế nào nữa? Tôi không muốn chết, bởi vì tôi không cam tâm nhìn mẹ tôi chảy nước mắt vì tôi khi tôi ngất đi trên đường chỉ vì nghĩ quá nhiều về anh, nghĩ về những lần anh lừa dối tôi, nghĩ về lúc anh dắt tay người khác hạnh phúc trong khi tôi ngồi một góc trong bóng tối mà nức nở không ra tiếng vì sợ mẹ tôi nghe thấy. Có phải mỗi anh biết sống cho bố mẹ anh đâu.

-Hãy nghe anh nói...

-Tôi không muốn nghe gì nữa. Anh cút đi. Hãy thật hạnh phúc vào, yêu người ta thật lòng đi, kẻ TỒI TỆ ạ.

Tôi bỏ đi,tôi sợ phút yếu lòng lắm,rõ ràng tôi vẫn còn yêu anh ta quá nhiều.

Chạy trốn

Tôi muốn đi xa, thoát khỏi cuộc sống chật hẹp đầy đau thương này, nếu như lần trước tôi bỏ hết yêu thương dành cho anh ở đất nước Thái Lan xinh đẹp để trở lại là chính mình thì lần này tôi lại chọn Singapore, một đất nước rất nhỏ, bé nhỏ như tâm hồn đang bị dồn đau thương của tôi vậy, nhưng có lẽ nó sẽ giúp tôi tìm lại được chính mình, tìm lại một cô gái mạnh mẽ, tìm lại nụ cười rạng rỡ ngày nào, để sau này cuộc sống sẽ chỉ là những chuỗi ngày đáng sống. Nước mắt cứ tự nhiên mà có, vẫn cứ ứa ra ở một góc khuất trên mỗi bước chân tôi đi, dù sao khi gặp lại anh tôi cũng đã đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra, tôi cũng từng muốn mình là một cái móng tay nhọn khiến anh phải day dứt vì cái tội đã làm bao nhiêu người phải yêu anh và rồi khiến họ khốn khổ. Nhưng xem ra tôi không làm được, tôi dễ động lòng trắc ẩn, dễ mềm lòng khi chứng kiến ai đó phải van xin tôi. Nếu tôi khiến anh phải khốn khổ, chắc gì tôi đã cảm thấy dễ chịu và thanh thản. Có lúc tôi đã từng hận đấy, nhưng rồi tôi cũng không làm được cái điều đó, tôi yêu anh nhiều hơn cả hận. Đó chính là vấn đề của tôi, nó khiến tôi khổ sở, khiến nước mắt phải rơi mỗi ngày.

Biển Singapore dịu êm như những nụ hôn nhẹ trong gió. Tôi muốn hét, hét thật to cho khản giọng trước biển, cho tan hết đi những hố sâu của thương tổn, để những nắm tro tàn sẽ mọc cây xanh lá, những kí ức không đốt được sẽ chìm sâu ra tít ngoài kia, sẽ mất tích và đắm ở đó mãi mãi. Nhưng rồi tôi lại không làm thế, tôi ngẩn ngơ nhìn biển trong xanh và thả hồn của mình xuống tận sâu đáy đại dương. Gió thổi mái tóc rối tơi tả, gió hất tóc vào mặt như trêu đùa, tôi ngồi trên cát loay hoay viết những kí tự lạ lùng không đoán định được, những hình thù xa lạ, có lẽ đó là những vết cắt của căn bệnh mang tên VẾT THƯƠNG LÒNG. Phải rồi, tôi sẽ chờ cho sóng biển cuốn hết đi, để lại một bờ cát dài phẳng mịn. Tôi bỏ yêu thương ở đây và quên anh mãi mãi.

-Em đang làm gì vậy? - Đôi giày đen bóng xuất hiện trước những kí tự của tôi. Người con trai với vẻ ngoài chín chắn, thành đạt nhìn tôi khó hiểu.

-Em viết nỗi đau lên cát. - Tôi trả lời bằng một giọng hơi buồn.

-Cần phải như thế không?

-Có chứ, như vậy thì sóng mới cuốn đi được!

Trời tối dần... Biển đêm rì rào như hát một khúc tình ca không lời đau thương, tôi hét lên bầu trời tối tăm như thể đem hết uất ức và sự kìm nén ném lên trên đó.

"Là một cô gái mạnh mẽ không phải là cái tội, anh biết không?" Tôi để giày lại trên bờ rồi đi xuống phiá biển,nước ngập đến ngang đầu gối. Bỗng có người lao xuống biển kéo tôi lại,giọng hốt hoảng:

-Đừng có dại dột!

-Anh bảo sao cơ?

-Tôi bảo em đừng có làm điều ngu ngốc.

-Anh nghĩ em sẽ đẫm mình xuống à? Em không ngu như vậy đâu.

-Thế em xuống đây làm gì vào lúc đêm tối thế này?

-Em chỉ muốn thử cảm giác biển vào buổi tối sẽ như thế nào thôi.

Anh kéo tôi vào bờ, vẫn hốt hoảng, mặt cắt không còn một giọt máu, lúc này tôi mới nhìn rõ anh. Hoá ra là người đàn ông ban chiều tôi vừa gặp. Chúng tôi bước ngược với thứ bóng tối đáng sợ đó và tiến về nơi có ánh sáng phía xa xa...
[img]img/traitim174_58f3e.jpg[/img]
Một năm sau, Hoàng Tử An lấy vợ, đó là một cô gái trong một gia đình giàu có và thế lực trong ngành của anh, cô ấy không xinh đẹp nhưng cũng tốt tính lắm, đó là bạn anh nói thế.

Tôi mừng cho anh, mừng cho những cô gái không quen biết, cuối cùng thì anh cũng dừng lại, không còn gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những cô gái khác nữa. Giờ sự nghiệp của anh đã ở trên đỉnh cao như anh mong muốn, nhưng kèm theo đó là sự ăn chơi trác táng vô bờ bến của những người có tiền và quyền lực.

Năm tháng trôi qua...

Về phần tôi, tôi cũng có một gia đình nhỏ và bình yên. Chồng tôi là một người yêu thương vợ con hết mực. Tôi luôn thầm cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời này và phát hiện ra tôi. Là bờ vai để tôi có thể dựa vào mỗi khi đau khổ. Tôi luôn cố gắng để trở thành người vợ tuyệt vời trong mắt anh, là người mẹ dịu dàng của các con tôi. Nhìn những thiên thần nhỏ ấy luôn khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Không ngờ sự gặp nhau tình cờ của chúng tôi trên đất nước tôi từng đến đó để chạy trốn nỗi đau lại là nơi chứng giám cho lần đầu tiên tôi biết chồng yêu của tôi, người đàn ông có đôi giày đen và hỏi tôi một câu hỏi như một người đã quen từ rất lâu. Anh luôn nhẹ nhàng và tinh tế khi đi bên cạnh tôi. Anh luôn có mặt mỗi khi tôi cần, sự cảm thông và thấu hiểu của anh khiến tôi biết anh là một người có trái tim nhân hậu, một người mà có tìm kiếm cả đời này cũng không thể tìm ra thêm được một người như thế nữa, anh là một người khác biệt thổi vào tôi những cơn gió mát lành.

Các con tôi cũng đã đến tuổi khôn lớn, Thái Anh và Ngọc Nhi đều tốt nghiệp những trường Đại học trong nước có danh tiếng. Thái Anh giành được học bổng toàn phần MBA bên trường Cambridge, chúng tôi tự hào về con lắm. Ngọc Nhi thích đất nước Trung Quốc, nên con chọn học trường Trung Sơn, dù khuyên can con sang học cùng anh trai thế nào đi nữa nhưng nó vẫn nhất định thích học ở Trung Quốc.

Kì nghỉ tết đã đến,Thái Anh và Ngọc Nhi đều khoe đã có người yêu và chúng sẽ ra mắt vào ngày Chủ nhật sắp tới. Ngọc Nhi tính vẫn còn trẻ con lắm, gọi điện cho mẹ cứ líu ra líu ríu như chú chim non cũng làm người khác mường tượng được nét mặt hạnh phúc của con bé khi kể về người yêu qua điện thoại khiến tôi cũng cảm thấy tò mò về cậu con trai đó.

-Mẹ ơi,chúng con đang đi Mẫu Sơn xem tuyết rơi, con sẽ vào nhà anh ấy chơi một lát, chiều chúng con sẽ về tới Hà Nội. Con đảm mẹ sẽ kết anh ấy cho mà xem.

-Ừ mẹ sẽ chờ,con về sớm nhé. Yêu con!

Kính coong, chuông cửa vang lên, chà đó là một cậu thanh niên với gương mặt tuấn tú, cậu ta chào tôi lễ phép, nhưng gương mặt phảng phất một nét quen thuộc.

-Cháu tên là gì?

-Dạ cháu tên là Quân.

-Nhà cháu ở đâu hả Quân?

-Cháu ở gần cửa khẩu.

-À...

-Sao hả cô?

-Không có gì, cháu họ gì?

-Dạ, Cháu họ Hoàng. Hoàng Tử Quân ạ.

Ngọc Nhi kéo tay tôi nũng nịu:

-Mẹ ơi, sao mẹ hỏi kĩ thế? Mẹ sẽ làm anh ấy sợ chết khiếp mất thôi. Nhưng mà tên của anh ấy hay mẹ nhỉ? Tên bố anh ấy còn hay hơn nữa cơ.

-Hay như thế nào cơ?

-Hoàng Tử An, mẹ ạ.

Nói rồi Ngọc Nhi ném cái nhìn tinh nghịch sang cho Quân:

-Nhà anh, ai là con trai cũng là ‘’Hoàng Tử’’ hết nhỉ?

Duyên

Mắt tôi mờ đi, cảnh vật xung quanh như đảo lộn.

-Mẹ muốn vào phòng nghỉ, mẹ hơi chóng mặt.

Buổi tối, tôi gọi Ngọc Nhi vào.

-Con không thể yêu cậu con trai đó được.

-Tại sao hả mẹ? Anh ý có gì không tốt ạ?

-Con có thể yêu bất cứ ai, trừ cậu ấy ra! Mẹ không thích cậu ta, nếu con cứ nhất định vẫn yêu cậu ta và muốn lấy thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận.

0Nhà mình với nhà đó không đợi trời chung. Con hiểu chưa?

Với vẻ mặt lạnh lùng, tôi đứng dậy bỏ đi trước sự ngơ ngác của con bé. Tôi chậm rãi đi ra hồ nước tĩnh lặng không mục đích ,ném những viên đá nhỏ xuống mặt hồ, mặt nước sủi bọt lăn tăn.

-Hình như có ai đang cần một bờ vai. - Chồng tôi tiến đến và thả vào trong gió những từ như thế, vẫn giống cách anh quan tâm tôi như ngày còn son trẻ.

Tôi nhất định không nói gì, chỉ chăm chú quan sát mặt nước kia.

-Vợ yêu ơi, em làm con bé đang khóc sưng húp mắt rồi.

-Anh cũng biết mà, em không muốn con chúng ta dính dáng đến nhà đó.

-Bọn trẻ đâu có tội tình gì đâu em.

-Không được, em sợ con bé sẽ bị tổn thương.

Tôi hướng ánh mắt về phía chồng, anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Ngả đầu vào vai chồng, tôi lại thấy bình yên lạ kì. Anh lại là người khuyên tôi hãy nói cho con biết, nếu không có lí do thì con bé sẽ nhất định cho rằng chúng ta vô lí. Chúng tôi ra về, không khí nặng nề như đã được nhẹ bớt đi nhiều lắm nhờ người chồng nhân từ của tôi. Tôi nói với Ngọc Nhi rằng tôi muốn đưa con bé tới một nơi mà tôi chưa kể cho con nghe.

Chúng tôi đi dọc bờ biển như những người bạn, kí ức ùa về, vừa đi vừa kể cho Ngọc Nhi nghe thời yêu đương của mình, về một mối tình có nhiều sóng gió, về một người khiến mẹ nó phải đau khổ vô bờ khi niềm tin bị đánh cắp đi quá nhiều lần.

-Người đó chính là bố Quân, con ạ.Ông ấy tên là Hoàng Tử An.

-Sao lại có thể như thế được hả mẹ? - Ngọc Nhi rưng rưng.

-Cuộc đời cũng lắm khi trái ngang.

-Mẹ ơi, con thương mẹ lắm.

-Nhưng mẹ đã gặp được bố con, cũng ở tại nơi này.

-Và vì thế mà mới có anh Thái Anh và con ra đời. - Ngọc Nhi nhìn tôi hé nụ cười.

-Đúng vậy, các con là điều quan trong nhất trong đời mẹ. Vì thế mẹ không muốn con phải đau khổ.

-Nhưng con rất hạnh phúc mẹ ạ. Quân không giống bố anh ấy đâu. Với lại đó là chuyện ngày trước, chứ anh ấy có tội gì đâu. Con rất thương mẹ, nhưng cũng rất yêu Quân. Con xin mẹ đừng bắt chúng con cách xa.

-Con...

Tôi nhìn con, cái đứa con gái khó bảo này, cũng phải thôi, trái tim có lí lẽ riêng của nó, nó giống mẹ nó mà. Chúng tôi ở lại Singapore 4 ngày, đi mua sắm quần áo và đồ trang sức.

Lời hứa của những người đàn ông

Mẹ Quân cũng đã biết chuyện và ra sức phản đối kịch liệt, không khí lúc nào cũng căng thẳng. Con gái tôi lúc nào cũng khóc hết nước mắt chỉ vì chuyện ngày xưa của người lớn mà giờ đôi trẻ không thể đến được với nhau. Rồi một ngày chúng nó bỏ đi chỉ để lại một tờ giấy với lời nhắn: "Con xin lỗi, con là đứa con bất hiếu, con không thể rời xa Quân, thiếu anh ấy con sẽ chỉ như một cái cây bị thiếu nước, con không thể sống nếu không có anh ấy. Khi nào bố mẹ đồng ý thì chúng con sẽ quay về. Mong bố mẹ tha lỗi cho con."

Đứa con bướng bỉnh, nó không cần chúng tôi nữa rồi, tôi giận sôi người, mọi người đi tìm chúng ở đâu cũng không thấy. Lũ ngốc này, con còn chưa tốt nghiệp trường Trung Sơn mà, sẽ làm gì để sống chứ khi trong người không có một đồng nào...

Nghe nói chúng đã sang Thượng Hải và kết hôn ở đó, hai năm sau thì có một bé gái tên là Mai Mai. Cả hai đều làm ở một ngân hàng và có thu nhập ổn định. Chồng tôi đã mấy lần giấu tôi bay sang thăm chúng, hoá ra mấy lần anh nói về quê thăm họ hàng chỉ là cái cớ để tôi không ngăn cản anh. Bé gái rất xinh và bụ bẫm, đôi mắt sắc xảo và thông minh lắm. Tôi chỉ biết có vậy.

5 năm sau nữa, chúng có thêm một trai một gái sinh đôi tên là Minh Minh và Tố Tố. Giờ chúng không còn làm ngân hàng nữa, nghe nói chúng có công ty riêng tên là IDory làm về lĩnh vực thiết kế thời trang, công việc rất thuận lợi... Chúng đang mở rộng thị trường, đã lập thêm chi nhánh ở Singapore và Thái lan. Tuổi trẻ, chúng đã khiến tôi thấy hài lòng và có chút tự hào.

Về phía công ty của chúng tôi, xưởng sản xuất đồ gốm sứ Bá Tước ngày càng nổi tiếng với thương hiệu của mình, chúng tôi luôn kí được những đơn đặt hàng trong nước và nước ngoài với số lượng lớn, số lượng nhân viên vì thế cũng tăng lên chóng mặt. Chồng tôi giám sát khâu kĩ thuật, Thái Anh phụ trách quản lí công ty, còn tôi quan tâm mở rộng thị trường. Tôi đi công tác thường xuyên tới các nước bạn, lần này qua Malaysia tôi thấy các cửa hiệu IDory mọc lên như nấm, chúng giỏi thật, thế mà có lúc tôi còn nghĩ chúng ra đi với không một đồng trong tay thì liệu chúng sẽ phải sống lay lắt như thế nào? Tôi luôn nghe ngóng thông tin về bọn trẻ, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nhiều khi vẫn tỏ ra làm ngơ khi nghe chồng tôi và Thái Anh nhắc tới Ngọc Nhi, nhưng kì thực là tôi vẫn nghe không bỏ sót một chữ nào.

Cuộc sống của Hoàng Tử An cũng có nhiều sóng gió, gia đình họ nổi tiếng giàu có nhất thành phố, nhưng suốt ngày chỉ thấy cãi nhau. Vợ anh ta là một người đàn bà có máu ghen dữ dội, cũng phải thôi, anh ta nổi tiếng là đa tình mà. Mỗi khi cãi nhau, bà ấy không còn là chính mình, có những lần đập bát đạp đĩa đến lúc trong nhà không còn một cái bát nào để ăn. Gia nhân luôn phải đi sắm sửa bát đĩa, cốc chén mới. Mỗi lần cãi nhau anh ta lại đi ra ngoài mấy hôm mới về, dần dà nhiều lần như vậy xuất hiện nhiều cô bồ trẻ, cùng với chứng nghiện rượu nặng. Có lúc say rượu anh ta đánh vợ không thương tiếc. Bà vợ không chịu đựng nổi đã li dị...

Kể từ đó Hoàng Tử An cũng không lấy ai nữa, anh ta hút thuốc nhiều hơn, uống rượu rất nhiều, người ta thấy anh ta tối nào cũng xuất hiện trong sàn với những cô gái chân dài và mỗi đêm về anh ta đều mang theo một cô gái về nhà.

Thời gian cứ trôi đi...

Chúng tôi cũng đã già, mái tóc đen của tuổi thanh xuân đã dần chuyển sang màu sương khói, dường như khi người ta già đi, tóc cũng như thưa hơn, yếu ớt hơn so với thời còn là một cô gái trẻ.

Tôi ngồi trong phòng nghe lại ca khúc "Need you now ", hoài niệm về người chồng quá cố của mình. Không ai chống lại được quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Ông ra đi vào một mùa đông giá lạnh, sự chống chọi của người già đã không thắng nổi cái mùa đông lạnh nhất trong lịch sử ấy.

Tôi lật từng trang kỉ niệm, nghe lại những ca khúc chúng tôi cùng hát cho nhau nghe. Điện thoai đổ chuông:

-Xin lỗi, có phải bà Nguyễn Thanh Tú đó không?

-Vâng, tôi nghe.

-Tôi là luật sư của chồng bà. Ông ấy có làm di chúc kèm theo một lá thư và dặn dò tôi chỉ khi nào ông ấy mất đi thì hãy đưa cho bà đọc. Sáng ngày mai xin phép được hẹn gặp bà...

Tôi mở vội lá thư.

"Ngày... tháng... năm...

Gửi vợ bé nhỏ!

Bà hãy thật bình tĩnh đọc những gì tôi viết nhé. Tôi biết điều này có thể khiến bà oán trách tôi vì bao năm nay vẫn giấu bà một chuyện như thế này. Tôi rất xin lỗi cũng chỉ vì tôi yêu bà quá nhiều.

Ngày đó, biết bà đi Singapore, Hoàng Tử An đã tìm hiểu và biết được bà không yêu ông làm cùng ngành kia, ông ấy đã nhờ tôi sang đó theo bà vì sợ bà làm điều gì dại dột. Ông ấy cũng biết tình cảm bấy lâu nay của tôi vẫn thầm dành cho bà. Nên ông ấy xin tôi chăm sóc cho bà thật tốt, vì công ty gia đình ông ấy bị mắc nợ một khoản tiền khổng lồ và không có khả năng chi trả, thậm chí có thể bị phá sản. Trong khi đó con của bên chủ nợ lại thích ông ấy từ lâu, gia đình ông ấy yêu cầu ông ấy phải hi sinh tình yêu để cứu công ty. Khi đó trách nhiệm của ông với gia đình quá lớn, ông ấy không được phép sống cho bản thân mình. Nhìn vào mắt ông ấy tôi hiểu tình yêu ông ấy dành cho bà sâu nặng đến mức nào, tôi đã hiểu ông ấy phải đau khổ khi phải tự mình đánh mất bà ra sao. Nhưng tôi cũng yêu bà, nên tôi cũng ích kỉ yêu cầu ông ấy không được liên lạc với bà, chúng tôi cũng cắt đứt liên lạc từ đó, chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ không bao giờ được phép nói ra chuyện này cho tới khi một trong hai người không còn tồn tại. Giờ thì tôi có thể thanh thản mà ra đi được rồi. Bà hãy gặp ông ấy dù ít nhất chỉ là một lần đi nhé.

Tôi yêu bà."

Gấp lá thư lại tôi chỉ biết thở dài, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ ông ấy không hề hay biết Hoàng Tử An là ai, có chăng chỉ là nghe qua tôi kể. Ai ngờ lại là người hiểu rõ chuyện nhất. Tôi cho người hỏi tin tức về Hoàng Tử An thì được biết ông ấy đang nằm trong bệnh viện đã được 1 tuần rồi.

Tôi bắt vội 1 chiếc taxi...

Người đàn bà luống tuổi bước những bước nặng nhọc, cuối cùng cũng đến phòng bệnh. Cửa phòng hé mở, Hoàng Tử An đang ngủ, những sợi dây chuyền nước cắm đầy khắp cánh tay, thay vào khuôn mặt trắng mà tôi nhớ trước đây là một khuôn mặt già nua, ông ấy gầy guộc hơn, vẻ hốc hác của ông ấy cũng cho thấy con người không thể chạy đua cùng năm tháng. Bàn tay nhăn nheo gân cốt của tôi như muốn chạm vào khuôn mặt ấy một lần nữa, thời xưa mỗi khi xa lâu ngày tôi thường có thói quen với ngón tay của mình để chạm vào môi, vào má, lên mắt để cảm nhận hơi ấm ấy rất gần bên tôi. Giờ thì trước mặt tôi không còn là chàng trai ngày ấy nữa, trước mặt tôi là một ông già, còn tôi cũng không còn là cô gái trẻ ngày nào bị yêu thương chất đầy thành đau khổ, tôi giờ là một bà lão già đã nếm đủ những dư vị trong cuộc đời.

Bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy,những giọt nước mắt của bà lão già như vừa đau khổ, vừa hạnh phúc rơi trên má ông khẽ thì thầm: "Hoàng Tử An,ông hãy tỉnh lại đi." và nhắm nghiền mắt. Bao năm tháng qua tôi đã không còn căm ghét ông nữa, tôi đã có một người chồng rất mực yêu thương tôi, chúng tôi đã sống hạnh phúc đến khi già thật già như thế này đấy. Vậy còn ông, ông có hạnh phúc không?

Tôi miên man với những suy nghĩ của mình, tôi vuốt ve bàn tay ông, đôi tay này đã từng khiến tôi nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nước mắt tôi cứ thế lại tuôn, nghẹn đắng.

Ông lão từ từ mở mắt như một phép màu, ông nhìn tôi không chớp mắt, tôi nhìn ông mỉm cười, nụ cười móm mém không còn rạng rỡ như xưa nhưng cũng đủ để ông lờ mờ nhận ra. Ông thều thào trong giường bệnh: "Nguyễn Thanh Tú, là bà đó ư? Tôi có đang mơ không?"

Tôi lắc đầu khi nước mắt vẫn rớt xuống.

-Tôi có lỗi với bà.

Ông định cố nói gì thêm nhưng tôi lấy tay ngăn lại.

-Ông không cần nói gì nữa, tôi đã biết hết rồi. Chúng ta phải gặp các con thôi. Tôi sẽ cho người gọi chúng về.

Ông gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Ngày ấy đã tới, bữa tiệc tổ chức ngày gặp các con và các cháu tôi được chuẩn bị thịnh soạn. Tuần tới chúng sẽ mở thêm văn phòng đại diện ở Việt Nam nữa. Thái Anh cùng vợ và các con vừa mới về tới nơi, anh em chúng gặp nhau đã hét ầm ĩ lên rồi. Những đứa trẻ nhao nhao lên nghịch ngợm, đuổi bắt nhau rộn vang khắp nhà.

Ngoài vườn, bọn trẻ đang nướng BBQ, Hoàng Tử An giờ đã ra viện và sức khoẻ đã tốt hơn trông thấy. Tuy nhiên sức khoẻ ông có giảm sút hơn, phần vì sau cơn đột quỵ do huyết áp cao, cùng với thói quen hút thuốc lá đã có từ thời còn trẻ khiến phổi ông xuất hiện rất nhiều vết đen, vì vừa mới ra viện nên ông chưa thể tự mình đi được, tôi đẩy ông bằng chiếc xe lăn. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, bên các con cháu mà cảm giác thật ấm cúng.

Ít lâu sau đó, tôi nói với các con rằng tôi muốn đi Singapore thêm một lần nữa. Các con tôi ban đầu còn can ngăn vì chúng sợ gió biển sẽ làm tôi ốm mất, nhưng thấy tôi nhất định muốn đi thì cũng gật đầu đồng ý.

Tôi lấy tay chạm lên những hạt cát, những ngón tay gầy guộc di chuyển thành những kí tự vẫn chỉ có tôi mới hiểu, nhưng bao trọn những điều đó là một trái tim rất lớn. Tôi mỉm cười hạnh phúc, ngoài kia biển xanh và có nắng,đại dương như hát nhẹ khúc tình ca yên bình.

Một đôi giầy đen xuất hiện trước mặt tôi, một nụ cười của tuổi già thoảng qua như mây khói nhìn vào mắt tôi khiến tôi cũng nở một nụ cười mãn nguyện.

-Bà đang viết gì vậy?

-Tôi đang viết yêu thương trên cát...

-Sao ông lại ở đây?

-Lũ trẻ đã nói với tôi. Chúng ta đi về thôi vì lát nữa thuỷ triều sẽ lên.

Gió thổi và những dấu chân in trên cát...