Đăng ngày: 5/12/13
Vì nếu khóc, nỗi đau cứ thế sẽ vỡ òa, chẳng cách nào ngăn lại được.

Và như thế, em sẽ ngã gục khi chưa kịp chiến đấu.

Chẳng dám cười vì nếu cười, em sợ rằng những giọt nước mắt sẽ lăn dài từ trong tiềm thức.

Chẳng dám nhớ vì nỗi nhớ làm tim em đau nhói, đau đến mức không thở được.

Chẳng dám thức vì cứ mở mắt ra lại thấy hình ảnh của anh hiện diện khắp mọi nơi.

Chẳng dám ngủ vì cứ nhắm mắt lại vẫn là hình ảnh của anh luẩn quẩn trong tâm trí.

Chẳng dám thở vì sợ rằng chỉ cần thở nhẹ thôi cũng đủ làm cho nước mắt rớt xuống.
[img]img/conang32_89812.jpg[/img]
Chẳng dám gọi vì chỉ cần nghe giọng của anh, em lại có ước muốn khao khát giữ anh cho riêng mình mà điều đó không bao giờ trở thành sự thật. Anh vĩnh viễn không là của em dù chỉ một thoáng chốc.

Chẳng dám gặp vì sợ gặp rồi lại chẳng muốn rời xa anh, chẳng muốn buông anh nữa.

Chẳng dám nói là em đau đến mức vỡ vụn, tan nát. Sợ nếu nói ra rồi em sẽ chẳng còn cơ hội được coi anh như một người bạn. Phải! Một người bạn quan tâm nhau theo cách bình thường, hỏi thăm, chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn một cách bình thường…

Anh biết không? Em cũng sợ nỗi cô đơn, sợ những nỗi đau… Nhưng điều em sợ hơn hết đó là đứng từ xa, rất xa nhìn ngắm cuộc sống của anh. Em sợ điều đó hơn cả những nỗi đau. Vậy nên, em chẳng dám khóc, chẳng dám đau, chẳng dám buồn, chẳng dám ngủ... Cảm ơn anh vì chưa từng nói "yêu em". Vì như thế em sẽ chẳng có lý do gì để đau khổ…