Ngày làm việc của Paul Santin đã trôi qua một cách tốt đẹp. Việc làm ăn của các y sĩ và các dược sĩ trong tỉnh rất phát đạt, và việc làm ăn của Paul Santin cũng phát đạt theo. Anh là đại diện cho các sản phẩm y dược.
Nhưng ngày làm việc đã quá dài, bây giờ đã quá mười một giờ đêm, Santin lái xe với một tốc độ cao trên con đường nhánh vì anh muốn về tới nhà trước lúc nửa đêm.
Anh thấy mệt mỏi, anh buồn ngủ, và anh còn phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo trong một nửa giờ nữa. Nhưng anh đã không ngủ gà, ngủ gật. Anh vẫn hoàn toàn điều khiển được chiếc xe hơi của anh. Anh vẫn biết rằng anh đang làm gì.
Anh đã vượt qua vài chiếc xe khác, ngay bây giờ thì con đường có vẻ hiu quạnh. Chính vì lý do này mà anh đã chọn con đường này. Sự lưu thông thưa thớt, và đó là kiểu cách của con đường này - một con đường gần như trống trơn – vừa lúc đó anh nhìn thấy một cái xe hơi khác.
Thoạt tiên anh nhìn thấy nó là hai ngọn đèn pha đang lượn vòng khúc cong chừng một phần tư dặm phía trước, những ánh đèn sáng rực một cách kỳ quái, và người lái xe đã không làm mờ được chúng. Santin nguyền rủa hắn ta, bất kể hắn ta là ai đi nữa. Anh vặn mờ các đèn của anh, nhưng anh không nhận được sự đáp ứng lịch sự nào. Anh lại nguyền rủa và như để trả thù anh vặn các ngọn đèn của anh trở lại ánh sáng chói chang của xa lộ, nhưng anh cảm thấy không có nỗi hiểm nguy thật sự trong việc này.
Anh ý thức một cách mơ hồ rằng cái xe kia đang vọt nhanh tới phía anh với một tốc độ cao, một tốc độ quá cao với loại con đường mà họ đang chạy ở trên. Một cách máy móc anh nhả cần gia tốc, tập trung tâm trí vào việc giữ nguyên mạn đường của mình, và không nhìn thẳng vào các ánh đèn đang xông tới đó.
Nhưng đã quá trễ rồi khi anh nhận thấy chiếc xe kia lấn qua vạch giữa của con đường. Và anh phải quyết định một cách rất mau lẹ. Hoặc là cứ vọt thẳng lên, có thể đồng thời nhận còi liên hồi, với hy vọng là gã lái xe kia sẽ tạt sang một bên. Hoặc là hích vai tung cánh cửa nhảy ra ngoài, đánh liều may rủi với đá sỏi và đất cát.
Anh chọn cách thứ nhì, nhưng không còn kịp nữa rồi. Anh trông thấy chiếc xe kia không nhượng bộ một tấc nào, vì vậy anh quẹo sang bên phải. Cái xe kia húc vào tấm cản bùn và bánh xe bên trái phía sau của xe anh. Phần sau của xe anh trượt đi trước phần đầu về phía cái mương. Rồi toàn bộ cái xe hình như bất chấp trọng lực, nó lăn lông lốt nhảy tung lên không, hất Santin ra ngoài ở độ cao của cái nhảy của nó.
Anh đã không trông thấy hoặc nghe thấy tiếng xụm đổ cuối cùng của cái xe. Tất cả ý thức của anh đều dồn vào sự va chạm của thân mình vào cái sườn đồi cứng như một bức tường, rồi anh trườn xuống phía dưới giữa một đống tuyết lở của những cục đá nhỏ và đất cát. Sau đó anh nằm im lìm, và cảnh vật chung quanh anh cũng im lìm như vậy.
Trong khoảnh khắc đầu tiên đó, anh không cảm thấy đau đớn. Sự va chạm đã làm anh chết lặng đi, nhưng anh biết là anh vẫn còn sống. Anh biết rằng anh vẫn còn một phần nào tỉnh táo. Anh cũng ý thức được một cách xa xôi, mơ hồ là thân thể anh bị giập gãy và đang bắt đầu chảy máu.
Nhưng ánh đèn làm lóa mắt đã tắt rồi. Anh đang nằmngửa trên một luống cỏ dại, phía trên anh là những ngôi sao và một vầng trăng tròn sáng rực. Chúng có vẻ gần gũi anh hơn là bất cứ khi nào trước đây. Có lẽ đó là một ảo giác lần đầu tiên đã cho anh cái ý nghĩ là anh đang sắp chết.
Vào lúc đó, anh không cảm thấy tức giận về việc này. Anh có thể nhớ lại sự tức giận của anh trước lúc xảy ra tai nạn, nhưng đó là một việc xa xôi, không có thật đối với anh. Cái ý nghĩ sắp chết lại thoáng qua trong đầu óc anh. Con người đang sắp chết thì không cảm nghĩ một chút gì về những kẻ khác. Họ chỉ hoàn toàn quan tâm tới bản thân mình thôi.
Rồi anh nghe thấy những tiếng nói, một sự tái tục các tiếp xúc với cõi đời. Đã có người trong cái xe kia. Anh nghĩ tới họ một cách bình tĩnh, không tức giận mà cũng không cảm tình, nhưng anh để hết sự chăm chú vào việc lắng nghe.
- Hắn ta không có ở đây.
Một giọng nói đàn ông hơi trẻ.
Cái xe kia cũng bị đụng. Nó đã bị đứng lại, hoặc có lẽ người lái xe đã tự ý dừng xe lại. Dù thế nào đi nữa thì những người trên xe đó, bất kể họ là ai, cũng đã đi quay trở lại chỗ cái xe của anh và đang tìm kiếm anh.
Để tự giúp anh chăng? Bản năng đầu tiên của anh là cất tiếng gọi, hướng dẫn họ tới chỗ anh đang nằm. Họ đã là những kẻ ích kỷ khi chạy lấn đường, nhưng bây giờ thì họ là những người nhân từ muốn cứu giúp. Nhưng rồi một bản năng khác trỗi dậy chống lại bản năng thứ nhất. Họ có thật sự thân thiện không? Đột nhiên anh cảm thấy kinh hoàng đối với họ, mà không biết tại sao. Chắc chắn là ai cũng muốn cứu giúp những nạn nhân của tai nạn. Họ không làm vậy chăng?
- Chắc là hắn ta đã bị hất văng ra ngoài
Tiếng nói của một thiếu nữ trả lời. Kinh hãi.
- Tôi cũng đoán thế, chúng ta sẽ làm gì?
Cũng một tiếng nói của người đàn ông đó, thế là bọn họ chỉ có hai người thôi.
- Hãy tìm kiếm hắn – người con gái nói.
Một lúc ngần ngừ:
- Tại sao?
Một lúc ngần ngừ nữa.
- Anh không muốn biết điều gì đã xảy ra cho hắn… hay cô ấy à?
- Tôi không biết - Tiếng nói run rẩy của người đàn ông. Tôi không biết…-
- Tôi nghĩ rằng chúng ta phải nhìn chung quanh và tìm thấy hắn.
- Được… nhưng trời tối quá đấy.
- Anh có đèn pin mà, phải không?
- Đúng vậy. Tôi sẽ đi lấy đèn pin.
Bước chân đi lên mặt đường. Gã con trai quay lại chỗ xe hơi của y để lấy đèn pin. Rồi thì lại một sự yên lặng.
Santin chờ đợi, mình run rẩy đổ mồ hôi ra, vì một nỗi sợ hãi mới. Anh không thích âm thanh của những tiếng nói đó. Cái gã con trai và cô con gái đó không phải là những người để tâm tới việc gì. Nếu anh sắp chết thì họ cũng không phải là người sẽ giúp đỡ được nhiều.
Nếu anh sẽ chết? Anh tin chắc vào việc đó. Bây giờ thì sự đau đớn đã bắt đầu. Anh có thể nhận ra nó ở nhiều chỗ, mặt anh, ngực anh, cả hai chân anh. Và một nơi nào đó nằm sâu trong người anh, nơi mà không một ai có thể sờ tới, ngoại trừ một ông bác sĩ. Đó là chỗ đau đớn làm cho anh tin chắc là sẽ chết.
Do đó không còn gì để quan tâm nữa, đúng vậy không?
Dù họ có tìm ra anh với cái đèn pin của họ hoặc không tìm ra?
- Được, tôi đã lấy đèn pin rồi - Tiếng nói của gã con trai. Chúng ta tìm ở chỗ nào đây?
- Trong cái mương, em đoán vậy.
Những bước chân kéo lê làm xáo động những hòn đá sỏi, đi sột soạt qua những đám cỏ và những bụi cây. Rồi một tia sáng lóe lên, quét đi, quét lại. Cả tia sáng lẫn những tiếng bước chân càng mỗi lúc một gần hơn. Họ sẽ phát hiện ra anh một cách không thể lẫn tránh được. Anh có thể làm cho cuộc tìm kiếm của họ được mau lẹ hơn bằng cách lên tiếng gọi họ. Nhưng anh đã không làm thế. Anh chờ đợi.
- Hầy!
Tia sáng rọi vào mặt anh, đang bị tê liệt anh không thể quay mặt đi khỏi tia sáng đó, những bước chân vội vã. Rồi thì họ đang đứng ở đó. Hai hình thù đang đứng bên trên anh, in rõ nét trên nền trời. Và tia sáng rực lên trong mắt anh. Anh chớp mắt, nhưng họ không có vẻ hiểu rằng ánh sáng đã làm anh khó chịu.
- Hắn ta còn sống – cô gái nói – mắt hắn mở.
- Phải, tôi biết.
- Nhưng hắn bị thương – cái hình thù là người con gái quì xuống bên cạnh anh, che chở anh khỏi ánh sáng đèn pin một cách từ bi. Nhờ ánh sáng rực rỡ của mặt trăng, anh có thể trông thấy mặt cô ta.
Cô còn trẻ, trẻ một cách kinh khủng, có thể độ mười sáu tuổi. Cô ấy cũng rất xinh nữa, mái tóc đen, nước da tái nhợt, có lẽ tái nhợt một cách không bình thường, tương phản lại cái miệng được tô điểm của cô trông thật khủng khiếp. Nhưng trên nét mặt cô không có một chút cảm xúc nào. Rất có thể là cô đang bị chấn động, nhưng khi cặp mắt cô lướt qua các vết thương của anh, không một chút cảm tình nào lóe lên trong ánh mắt.
- Ông bị thương rất nặng, phải vậy không? Câu hỏi nhằm thẳng vào anh.
- Vâng… – Anh phát hiện ra rằng anh còn có thể nói được mà không gặp khó khăn lắm.
- Ở nơi nào? Ông có biết không?
- Tôi đoán là ở khắp mọi chỗ, nhất là ở bên trong cơ thể.
Cô con gái có vẻ tư lự trước câu trả lời của anh. Câu hỏi tiếp theo của cô có vẻ lạnh lùng, có tính toán.
- Ông có nghĩ rằng ông có thể qua khỏi nếu chúng ta được sự giúp đỡ không?
Anh cũng nghĩ ngợi, tự cho mình thời gian để trả lời. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng đã phạm một sai lầm.
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết – anh nói và biết rằng mình đã phạm sai lầm ngay sau khi anh nói câu đó.
Nét mặt của cô gái hình như có thay đổi một chút, thay đổi mà người ta khó nhận thấy. Santin không thể đo lường được sự thay đổi đó. Anh chỉ biết rằng nó đã xảy ra. Cô lùi ra khỏi chỗ anh, đứng lên đi lại chỗ anh con trai.
- Hắn sắp chết rồi – cô nói. Làm như cô biết rõ chắc chắn điều này cũng như chính Santin vậy.
- Thế thì có tìm một ông bác sĩ cũng vô ích thôi, phải vậy không? Gã con trai tỏ vẻ nhẹ nhõm, làm như trách nhiệm của gã về toàn bộ vụ này lúc này đã chấm dứt.
- Em không nghĩ thế.
- Thế thì chúng ta sẽ làm gì?
- Không làm gì cả, em đoán thế. Chỉ việc chờ ở đây một lúc nào đó, sẽ có một cái xe hơi phải chạy tới.
- Lúc đó chúng ta có thể đi xe trở về thành phố hả?
Gã con trai có vẻ như hoàn toàn lệ thuộc vào cô gái về sự chỉ đạo.
- Nhất định thế. Chúng ta có thể cử một bác sĩ hay một người nào đó quay lại đây. Nhưng lúc đó rất có thể anh chàng này đã chết rồi. Và chúng ta sẽ phải báo cáo với cảnh sát.
- Cảnh sát ư?
- Chúng ta sẽ phải báo cáo. Anh đã giết chết một người.
Rồi lại một sự yên lặng. Satin nằm ở dưới chân họ, mắt ngước nhìn lên hai cái bóng người. Họ đang nói về anh như thể anh đã chết thật rồi. Nhưng, một cách nào đó, việc này chưa làm anh tức giận. Có thể tại vì chính anh cũng coi như mình đã chết rồi.
- Arlene này… họ sẽ làm gì với tôi?
- Ai, cảnh sát hả?
- Phải… Em đã nói rằng tôi giết chết một người.
- Đúng, anh đã giết chết một người, không phải là anh đã giết chết một người à?
Gã con trai ngần ngừ.
- Nhưng đó là một tai nạn – cuối cùng y cố nói lảng – Em biết rằng đó là một tai nạn, phải vậy không, Arlene? Tôi muốn nói, đúng là nó đã xảy ra…
- Nhất định là thế.-
Họ nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng Santin có thể nghe rõ từng tiếng họ nói. Và anh cảm thấy dù sao thì anh cũng phải lên tiếng nói. Anh nói với họ:
- Mọi tai nạn đều là do lỗi của một người nào đó.
Họ giật nảy người lên. Anh có thể trông thấy họ nhìn nhau rồi lại nhìn xuống người anh.
- Thưa ông, ông muốn nói gì với câu đó? Sau một lát gã con trai hỏi.
- Tai nạn này là lỗi của anh. Đó là điều tôi muốn nói.
Anh vẫn không giận dữ. Đó không phải là lý do tại sao anh tranh cãi, nhưng anh cảm thấy tội lỗi phải được xác định.
- Làm thế nào mà việc đó lại là lỗi của tôi?
- Trước hết anh đã không hãm bớt đèn xe của anh…
- Đúng, ông cũng không hãm bớt đèn xe của ông mà.
- Lúc đầu tôi đã tắt mà.
- Nhưng ông lại bật các ngọn đèn chạy trên xa lộ mà.
- Chỉ sau khi anh từ chối việc hãm bớt đèn.
Gã con trai lại im lặng trong một lúc. Rồi y nói:
- Nhưng khi chúng ta đụng vào nhau, ông vẫn còn để đèn sáng rực mà.
Santin phải nhìn nhận việc này.
- Tôi đã nổi nóng lên – anh nói – Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Anh đã lái xe chồm sang bên đường của tôi.
Bộ mặt gã con trai quay sang cô gái.
- Arlene này, tôi có đi sang bên đường của ông ấy không?
Hình như cô gái khúc khích cười. Hoặc một cái gì giống như tiếng cười.
- Làm thế nào mà tôi biết được? Chúng ta đang…
Cô đã không nói hết câu, nhưng Santin đoán ra phần còn lại của câu đó. Lúc đó họ đang âu yếm, vuốt ve nhau, hoặc làm một điều gì đó mà bọn trai trẻ thời nay gọi là vậy.
Đó là lý do tại sao gã con trai đã không hãm bớt đèn. Và đó cũng là lý do tại sao y đã không điều khiển được cái xe của y một cách tốt đẹp. Và bây giờ thì chính anh, Santin, phải trả cái giá cho những giây phút mê ly của họ.
Cuối cùng thì điều này làm anh giận dữ, một sự giận dữ kỳ cục. Anh thấy đôi chút hững hờ, xa lạ với chính bản thân mình. Bởi vì lúc này, nói chung ra nó không còn thực sự là quan trọng đối với anh. Vì anh đang sắp chết.
Nhưng Santin cũng cảm thấy một sự mãn nguyện nào đó. Anh có thể nói một cách hằn học, và với một sự tin tưởng.
- Anh thấy đó, anh đã đi trái đường. Bởi vậy đó là lỗi của anh.
Gã con trai nghe anh nói, nhưng y cứ chằm chằm nhìn vào cô gái.
- Họ sẽ làm gì với tôi? Y hỏi cô gái. Tôi muốn nói là cảnh sát đó. Họ sẽ làm gì với tôi?
- Làm sao mà tôi biết được – cô ta cáu kỉnh trả lời y.
Cô ta đã rất bình tĩnh. Lúc này có lẽ sự chấn động ban đầu đã dịu đi. Bây giờ có thê là cô ấy đang trở nên sợ hãi và nhút nhát.
- Ngay dù tôi có chạy trái đường – gã con trai nói – thì đó vẫn chỉ là một tai nạn mà. Tôi đã không cố ý đâm vào cái xe của anh chàng này. Tôi không cố ý làm chết anh ta.
- Đúng thế…
- Tôi đã đọc về những vụ này trong các báo. Không có gì quá tệ xảy ra cho người lái xe đâu. Có thể là y sẽ bị phạt tiền. Nhưng ông già của tôi có thể đóng tiền phạt mà. Ngay cả nếu tôi có phải đi tù, thì cũng sẽ không phải ở lâu đâu phải thế không, Arlene? Em nghĩ nó sẽ ra sao? Ba mươi ngày chăng?
- Hoặc có thể là sáu mươi ngày, nó sẽ không đến nỗi tệ thế đâu.
Santin lắng nghe họ nói. Và với một cách chậm chạp sự tức giận trào dâng cao hơn trong lòng anh. Hoặc có thể ngay cả là chín mươi ngày, anh đã tính cộng thêm vào. Một công ty bảo hiểm nào đó sẽ trả tiền. Nhưng chính tên sát nhân sẽ gần như không đền đủ tội lỗi. Chín mười ngày cho một tội ngộ sát.
- Chỉ còn lại một điềm gã con trai đột ngột nói.
- Điều gì?
- Vụ này sẽ được gọi là một tai nạn. Và có thể nó sẽ được gọi là lỗi của tôi. Dù sao thì cũng là chút ít thôi. Điều này có nghĩa là nếu thằng cha này không tiết lộ với bất cứ một người nào.
- Về việc gì?
- Về việc ai đã vặn mờ đèn xe và ai đã không vặn. Và ai đã ở trên phía đường của ai. Nhưng tất nhiên là y sẽ không thể tiết lộ được nếu y chết?
- Đúng thế – Bỗng nhiên có một cái gì kỳ lạ trong tiếng nói của cô gái, một sự nhận thức.
- Vì vậy y sẽ phải chết. Em có thấy điều tôi định nói không, Arlene?
- Y nói là y sắp chết mà…
- Phải, nhưng y không biết. Và cả chúng ta cũng không biết, y sẽ phải chết. Chúng ta phải cầm chắc là y chết.
Giọng nói của gã con trai cất lên cao một cách đột ngột, tới âm độ của sự cuồng loạn.
Santin trông thấy cô con gái víu chặt lấy cánh tay gã con trai và ngẩng nhìn vào mặt hắn. Toàn thể tư thế của thân mình cô đều bộc lộ sự kinh hoàng.
- Còn có một điều nữa – Gã con trai nói một cách hấp tấp, gần như lối trẻ nhỏ bi bô – Ông già tôi đã nói với tôi về việc bảo hiểm. Họ phải trả nhiều tiền cho một người chỉ bị què quặt hơn là cho một kẻ đã chết. Họ trả những khoản tiền rất lớn cho những người bị què. Tôi không rõ việc bảo hiểm của chúng tôi có lớn đến thế không. Nếu anh chàng này không chết, mà chỉ bị thương thật sự rất nặng, thì nó có thể làm chúng ta tốn kém rất nhiều hơn là tiền bảo hiểm mà chúng ta lãnh được. Và lúc đó thì bố tôi sẽ làm gì tôi đây?
Lúc này thì cô gái bị kinh hoàng.
- Nhưng hắn đang sắp chết mà – Cô nói thì thào, giọng khàn khàn.
- Arlene này, làm thế nào mà ta biết được việc đó? Làm thế nào mà ta biết được?
Lúc này thì Santin không cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ thấy tức giận thôi. Họ đã không trợ giúp anh. Họ còn muốn cho anh chết đi. Họ thật là ích kỷ? Ích kỷ một cách không thể tin được. Và họ đã quá ác độc khi bàn cãi tất cả việc này ngay trước mặt anh.
Bỗng nhiên gã con trai quì xuống, và ánh đèn pin lại soi đi soi lại vào mặt Santin. Santin chớp mắt trước ánh đèn, nhưng mặc dầu thế anh cũng có được cái nhìn đầu tiên vào gã con trai non trẻ, non trẻ như cô con gái. Nhưng không được bình tĩnh như cô ta, sự hốt hoảng nằm trong mắt cậu ta. Và cậu ta cũng bị thương, một vết thương ghê gớm ở trên da đầu làm cho mạn trái của đầu cậu ta xấu đi, và máu bết lại trong mái tóc cậu ta.
- Thưa ông, ông cảm thấy thế nào? – Gã con trai hỏi.
Santin không thèm trả lời. Anh sẽ không cho họ một sự mãn nguyện như vậy nữa. Anh sẽ không nói với họ về cơn lũ nóng ran của sự đau đớn đang tràn ngập người anh trong những lớp sóng càng lúc càng lớn hơn. Anh sẽ không nói với họ là anh đã nghe thấy thần chết đang thì thầm trong xe của anh, dụ dỗ anh hãy để mạng sống bay đi.
Nhưng anh trông thấy vẻ hung hăng trên nét mặt gã con trai. Gã con trai dùng đèn pin sục tìm xa hơn nữa, lia đi, lia lại nó trên thân thể Santin. Rồi hắn ta đứng lên.
- Y không có vẻ gì là đã bị thương khá trầm trọng để chết – Hắn nói với cô con gái.
Không, không có vẻ như thế đâu. Santin nghĩ. Sự tổn hại là ở bên trong, nhưng đúng là có thể làm chết người. Tuy nhiên, chớ nói với họ. Hãy để cho họ sợ toát mồ hôi. Và ta có thể còn sống cho tới khi một người nào đó tới.
Một cơn đau đột ngột làm tan biến các ý nghĩ của anh chỉ để cho anh còn đủ tỉnh táo thôi.
Cô con gái kêu thét lên, và có vẻ như cô đã kêu thét lên vì anh. Hình như gã con trai đã đánh anh bằng một cách nào đó.
- Anh làm gì vậy? Cô ta hỏi.
Câu trả lời của gã con trai cũng gần như một tiếng kêu thét:
- Y sẽ phải chết. Tôi phải làm cho y chết.
Có một giọng điệu tao nhã ở nơi nào đó trong cô gái. Hoặc là lòng trắc ẩn của một phụ nữ.
- Nhưng anh không thể giết chết y – cô nói với gã con trai một cách hung hãn.
- Việc đó có gì là khác biệt đâu? Hắn ta cãi lại với sự cuồng loạn trong giọng nói của hắn. Tôi đã giết chết y rồi mà, có phải thế không? Y sẽ chỉ phải chết mau lẹ hơn thôi, tất cả là thế. Em không hiểu à. Arlene?
Rõ ràng là cô ta không hiểu. Cô ta níu chặt lấy hắn, giữ hắn lại.
- Không bao giờ có ai sẽ biết sự khác biệt cả – hắn nói với cô ta, luận điệu của hắn rất hợp lý. Y đã bị thương sẵn rồi. Người ta sẽ nghĩ rằng y chết vì tai nạn.
Có sự im lặng trong một khoảng khắc nhỏ. Bằng cách cố sức ngoẹo đầu đi, Santin có thể trông thấy họ. Họ là hai cái bóng đen trên cái hậu cảnh sáng hơn của bầu trời, họ đứng gần nhau quá khiến cho như họ đã hòa nhập lại với nhau. Santin có thể cảm thấy vẻ hung hãn trong cái ôm nhau của họ. Cô con gái với cái bản năng từ bi của phái nữ. Gã con trai thì không có gì hơn là một kẻ phũ phàng, điên dại với ý muốn tự bảo tồn. Vậy mà trong một cách nào đó, cô gái vẫn có thể yêu hắn. Và bởi vì cô yêu hắn, nên trong vụ này cô đồng tình với hắn.
- Được rồi, Vince ạ! Cuối cùng thì anh nghe thấy cô ta nói.
Tuy nhiên, tất cả những gì mà Santin có thể làm là cứ nằm yên ở đó. Rất có thể là anh sẽ bị đập và đá cho tới chết. Bị sát hại một cách có chủ tâm, một cách hợp lý để bảo vệ cho một thằng nhóc con yếu ớt, đồi bại. Dù sao anh cũng không quá sợ hãi cái chết kia, nhưng anh lại sợ hãi cái chết này. Cái chết này có một tính cách khủng khiếp trong nó.
- Không! Anh thét lên với họ với tất cả sức lực của anh. Không!
Tiếng thét của anh làm đứt đoạn cái ôm nhau của họ. Cái đèn piní trong tay gã con trai lại thăm dò bộ mặt anh. Trước đây thì Santin rất kiêu hãnh, nhưng lúc này thì anh hết kiêu hãnh rồi. Anh đã không quay mặt đi khỏi ánh đèn. Anh để cho họ nhìn thấy nỗi kinh hoàng của anh.
- Anh có nghĩ rằng anh có thể làm được việc này không, hở Vince? Cô con gái hỏi. Giọng nói của cô vững chắc.
Lúc này thì cô ta đã bị thuyết phục, cô ta sẽ là người dũng mãnh hơn trong hai người bọn họ.
- Tôi không biết – hắn nói – nhưng tôi sẽ phải làm.
Santin trông thấy hắn ta đi tới và anh nhắm mắt lại.
- Hãy đợi một phút.
Anh nghe thấy cô gái nói, như thể từ một đầu xa xôi của một đường hầm dài. Lúc này anh tồn tại trong một lớp sương mù đỏ của sự đau khổ cực độ, và tiếng nói của cô ta có vẻ như từ chỗ xa xăm.
- Có việc gì thế?
- Anh đang vấy máu trên người anh, có phải vậy không?
- Tôi không biết.-
- Hãy nhìn xem đi.
- Phải, tôi bị vấy máu rồi. Nhưng điều đó có sự khác biệt nào?
- Vince, Vince, anh phát khùng rồi à? Họ sẽ trông thấy máu. Và có thể là một kẻ nào đó sẽ nghi ngờ. Họ có thể phân tích máu và nói rằng máu đó thuộc về ai.
Một tia hy vọng, và Santin lại dám mở mắt ra nữa. Gã con trai cúi xuống bên trên người anh để đánh một nhát nữa, nhưng lúc này hắn ngần ngừ.
- Tôi biết phải làm gì rồi – cuối cùng hắn nói.
Đột nhiên hắn bỏ đi, ra khỏi tầm nhìn của Santin. Nhưng Santin có thể nghe thấy hắn khua đập vòng quanh trong đám cỏ dại. Rồi cuối cùng là tiếng kêu lớn của hắn.
- Arlene, lại đây giúp tôi nâng cái này lên.
Có nhiều tiếng khua đập hơn trong đám cỏ dại. Cô gái đi tới chỗ gã con trai.
Và giọng nói khích động của gã con trai.
- Anh chàng đó bị hất tung ra khỏi cái xe, có đúng vậy không? Vậy thì được rồi, y đập đầu vào cái này, thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ sắp xếp lại chút ít cái xác chết. Bây giờ hãy tới đây, chúng ta hãy cùng nhau khiêng cái xác lên.
Có sự quay lại chậm chạp của những bước chân. Với một ý nghĩ vẩn vơ, Santin tìm kiếm họ. Anh trông thấy họ rồi. Họ đang cùng đi tới chỗ anh, lưng họ còng xuống, có vẻ đang gắng sức. Ở khoảng giữa ho, họ khiêng môt vật rộng, bẹt có vẻ rất nặng nề.
Lần nay thì anh không la hét nữa. Anh không có thể la hét được, ngay cả dây thanh âm của anh cũng bị lê liệt rồi. Nhưng anh có thể quan sát họ. Họ đi một cách chậm chạp, với sự cố gắng lớn lao. Họ đứng lại, mỗi người đứng về một bên của anh và cái vật kếch sù, nặng nề, bẹt mà họ giữ trong tay đã che khuất bầu trời phía trên mặt anh.
Rồi ngay vào cái giây phút cuối cùng của đời anh, anh mới nhận thấy một điều gì đó, một sự yên tĩnh dịu dàng tràn ngập người anh. Dù sao thì ta cũng sắp chết, anh nghĩ. Cái chết này mau lẹ hơn, dĩ nhiên là thế, có thể còn nhân đạo hơn nữa. Nhưng nó cũng vẫn là một vụ sát nhân.
Anh cầu nguyên, một lời cầu nguyện kỳ quái. Anh cầu nguyện cho một nhân viên cảnh sát tinh khôn.
Trung sĩ Vanneck trong toán tuần tiễu xa lộ của tiểu bang là một nhân viên cảnh sát tinh khôn. Trong ánh sáng mờ xám của lúc bình minh, ông nghiên cứu các vết vỏ xe trên đường. Chúng rất khó thấy trên lớp nhựa đường đen sậm, và ông đã không thể hoàn toàn tin chắc.
Ông đã vững bụng hơn đôi chút khi ông cảm nghĩ thế nào về một đôi trai gái đang đứng gần xe ông và theo dõi ông khi ông tiến hành công việc của ông. Gã con trai tên là Vince và cô con gái tên là Arlene. Họ giống như hầu hết những thanh thiếu niên khác bị liên lụy vào những tai nạn chết người, và họ cũng có chỗ khác biệt nữa. Do đó, khi bình minh đã sáng tỏ hơn, ông tiếp tục sự lùng kiếm của ông.
Ông đã phát hiện nhiều hơn là những gì mà ông trông đợi sẽ phát hiện được. Xác chết đã được mang đi và hiện trường đã bị dẫm nát tơi bời. Tuy thế ông cũng vẫn tìm thấy bằng chứng. Bằng chứng đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ông leo lên khỏi cái mương và đi lại chỗ cô con gái và gã con trai. Trên nét mặt ông hẳn phải có một cái gì khủng khiếp, vì nó làm cho gã con trai hỏi một cách lo lắng.
- Có việc gì đó, thưa Trung sĩ?
- Có hai cạnh ở một tảng đá – Trung sĩ Vanneck nói. Mặt trên thì vẫn sạch sẽ, được nước mưa rửa sạch. Mặt dưới chân thì bị bẩn thỉu vì đụng chạm với mặt đất. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, cậu nhóc con, làm cách nào mà ông Santin bị hất tung ra từ cái xe của ông ấy khiến cho ông ấy đập đầu vào cạnh đáy của tảng đá này?
HẾT
Nhưng ngày làm việc đã quá dài, bây giờ đã quá mười một giờ đêm, Santin lái xe với một tốc độ cao trên con đường nhánh vì anh muốn về tới nhà trước lúc nửa đêm.
Anh thấy mệt mỏi, anh buồn ngủ, và anh còn phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo trong một nửa giờ nữa. Nhưng anh đã không ngủ gà, ngủ gật. Anh vẫn hoàn toàn điều khiển được chiếc xe hơi của anh. Anh vẫn biết rằng anh đang làm gì.
Anh đã vượt qua vài chiếc xe khác, ngay bây giờ thì con đường có vẻ hiu quạnh. Chính vì lý do này mà anh đã chọn con đường này. Sự lưu thông thưa thớt, và đó là kiểu cách của con đường này - một con đường gần như trống trơn – vừa lúc đó anh nhìn thấy một cái xe hơi khác.
Thoạt tiên anh nhìn thấy nó là hai ngọn đèn pha đang lượn vòng khúc cong chừng một phần tư dặm phía trước, những ánh đèn sáng rực một cách kỳ quái, và người lái xe đã không làm mờ được chúng. Santin nguyền rủa hắn ta, bất kể hắn ta là ai đi nữa. Anh vặn mờ các đèn của anh, nhưng anh không nhận được sự đáp ứng lịch sự nào. Anh lại nguyền rủa và như để trả thù anh vặn các ngọn đèn của anh trở lại ánh sáng chói chang của xa lộ, nhưng anh cảm thấy không có nỗi hiểm nguy thật sự trong việc này.
Anh ý thức một cách mơ hồ rằng cái xe kia đang vọt nhanh tới phía anh với một tốc độ cao, một tốc độ quá cao với loại con đường mà họ đang chạy ở trên. Một cách máy móc anh nhả cần gia tốc, tập trung tâm trí vào việc giữ nguyên mạn đường của mình, và không nhìn thẳng vào các ánh đèn đang xông tới đó.
Nhưng đã quá trễ rồi khi anh nhận thấy chiếc xe kia lấn qua vạch giữa của con đường. Và anh phải quyết định một cách rất mau lẹ. Hoặc là cứ vọt thẳng lên, có thể đồng thời nhận còi liên hồi, với hy vọng là gã lái xe kia sẽ tạt sang một bên. Hoặc là hích vai tung cánh cửa nhảy ra ngoài, đánh liều may rủi với đá sỏi và đất cát.
Anh chọn cách thứ nhì, nhưng không còn kịp nữa rồi. Anh trông thấy chiếc xe kia không nhượng bộ một tấc nào, vì vậy anh quẹo sang bên phải. Cái xe kia húc vào tấm cản bùn và bánh xe bên trái phía sau của xe anh. Phần sau của xe anh trượt đi trước phần đầu về phía cái mương. Rồi toàn bộ cái xe hình như bất chấp trọng lực, nó lăn lông lốt nhảy tung lên không, hất Santin ra ngoài ở độ cao của cái nhảy của nó.
Anh đã không trông thấy hoặc nghe thấy tiếng xụm đổ cuối cùng của cái xe. Tất cả ý thức của anh đều dồn vào sự va chạm của thân mình vào cái sườn đồi cứng như một bức tường, rồi anh trườn xuống phía dưới giữa một đống tuyết lở của những cục đá nhỏ và đất cát. Sau đó anh nằm im lìm, và cảnh vật chung quanh anh cũng im lìm như vậy.
Trong khoảnh khắc đầu tiên đó, anh không cảm thấy đau đớn. Sự va chạm đã làm anh chết lặng đi, nhưng anh biết là anh vẫn còn sống. Anh biết rằng anh vẫn còn một phần nào tỉnh táo. Anh cũng ý thức được một cách xa xôi, mơ hồ là thân thể anh bị giập gãy và đang bắt đầu chảy máu.
Nhưng ánh đèn làm lóa mắt đã tắt rồi. Anh đang nằmngửa trên một luống cỏ dại, phía trên anh là những ngôi sao và một vầng trăng tròn sáng rực. Chúng có vẻ gần gũi anh hơn là bất cứ khi nào trước đây. Có lẽ đó là một ảo giác lần đầu tiên đã cho anh cái ý nghĩ là anh đang sắp chết.
Vào lúc đó, anh không cảm thấy tức giận về việc này. Anh có thể nhớ lại sự tức giận của anh trước lúc xảy ra tai nạn, nhưng đó là một việc xa xôi, không có thật đối với anh. Cái ý nghĩ sắp chết lại thoáng qua trong đầu óc anh. Con người đang sắp chết thì không cảm nghĩ một chút gì về những kẻ khác. Họ chỉ hoàn toàn quan tâm tới bản thân mình thôi.
Rồi anh nghe thấy những tiếng nói, một sự tái tục các tiếp xúc với cõi đời. Đã có người trong cái xe kia. Anh nghĩ tới họ một cách bình tĩnh, không tức giận mà cũng không cảm tình, nhưng anh để hết sự chăm chú vào việc lắng nghe.
- Hắn ta không có ở đây.
Một giọng nói đàn ông hơi trẻ.
Cái xe kia cũng bị đụng. Nó đã bị đứng lại, hoặc có lẽ người lái xe đã tự ý dừng xe lại. Dù thế nào đi nữa thì những người trên xe đó, bất kể họ là ai, cũng đã đi quay trở lại chỗ cái xe của anh và đang tìm kiếm anh.
Để tự giúp anh chăng? Bản năng đầu tiên của anh là cất tiếng gọi, hướng dẫn họ tới chỗ anh đang nằm. Họ đã là những kẻ ích kỷ khi chạy lấn đường, nhưng bây giờ thì họ là những người nhân từ muốn cứu giúp. Nhưng rồi một bản năng khác trỗi dậy chống lại bản năng thứ nhất. Họ có thật sự thân thiện không? Đột nhiên anh cảm thấy kinh hoàng đối với họ, mà không biết tại sao. Chắc chắn là ai cũng muốn cứu giúp những nạn nhân của tai nạn. Họ không làm vậy chăng?
- Chắc là hắn ta đã bị hất văng ra ngoài
Tiếng nói của một thiếu nữ trả lời. Kinh hãi.
- Tôi cũng đoán thế, chúng ta sẽ làm gì?
Cũng một tiếng nói của người đàn ông đó, thế là bọn họ chỉ có hai người thôi.
- Hãy tìm kiếm hắn – người con gái nói.
Một lúc ngần ngừ:
- Tại sao?
Một lúc ngần ngừ nữa.
- Anh không muốn biết điều gì đã xảy ra cho hắn… hay cô ấy à?
- Tôi không biết - Tiếng nói run rẩy của người đàn ông. Tôi không biết…-
- Tôi nghĩ rằng chúng ta phải nhìn chung quanh và tìm thấy hắn.
- Được… nhưng trời tối quá đấy.
- Anh có đèn pin mà, phải không?
- Đúng vậy. Tôi sẽ đi lấy đèn pin.
Bước chân đi lên mặt đường. Gã con trai quay lại chỗ xe hơi của y để lấy đèn pin. Rồi thì lại một sự yên lặng.
Santin chờ đợi, mình run rẩy đổ mồ hôi ra, vì một nỗi sợ hãi mới. Anh không thích âm thanh của những tiếng nói đó. Cái gã con trai và cô con gái đó không phải là những người để tâm tới việc gì. Nếu anh sắp chết thì họ cũng không phải là người sẽ giúp đỡ được nhiều.
Nếu anh sẽ chết? Anh tin chắc vào việc đó. Bây giờ thì sự đau đớn đã bắt đầu. Anh có thể nhận ra nó ở nhiều chỗ, mặt anh, ngực anh, cả hai chân anh. Và một nơi nào đó nằm sâu trong người anh, nơi mà không một ai có thể sờ tới, ngoại trừ một ông bác sĩ. Đó là chỗ đau đớn làm cho anh tin chắc là sẽ chết.
Do đó không còn gì để quan tâm nữa, đúng vậy không?
Dù họ có tìm ra anh với cái đèn pin của họ hoặc không tìm ra?
- Được, tôi đã lấy đèn pin rồi - Tiếng nói của gã con trai. Chúng ta tìm ở chỗ nào đây?
- Trong cái mương, em đoán vậy.
Những bước chân kéo lê làm xáo động những hòn đá sỏi, đi sột soạt qua những đám cỏ và những bụi cây. Rồi một tia sáng lóe lên, quét đi, quét lại. Cả tia sáng lẫn những tiếng bước chân càng mỗi lúc một gần hơn. Họ sẽ phát hiện ra anh một cách không thể lẫn tránh được. Anh có thể làm cho cuộc tìm kiếm của họ được mau lẹ hơn bằng cách lên tiếng gọi họ. Nhưng anh đã không làm thế. Anh chờ đợi.
- Hầy!
Tia sáng rọi vào mặt anh, đang bị tê liệt anh không thể quay mặt đi khỏi tia sáng đó, những bước chân vội vã. Rồi thì họ đang đứng ở đó. Hai hình thù đang đứng bên trên anh, in rõ nét trên nền trời. Và tia sáng rực lên trong mắt anh. Anh chớp mắt, nhưng họ không có vẻ hiểu rằng ánh sáng đã làm anh khó chịu.
- Hắn ta còn sống – cô gái nói – mắt hắn mở.
- Phải, tôi biết.
- Nhưng hắn bị thương – cái hình thù là người con gái quì xuống bên cạnh anh, che chở anh khỏi ánh sáng đèn pin một cách từ bi. Nhờ ánh sáng rực rỡ của mặt trăng, anh có thể trông thấy mặt cô ta.
Cô còn trẻ, trẻ một cách kinh khủng, có thể độ mười sáu tuổi. Cô ấy cũng rất xinh nữa, mái tóc đen, nước da tái nhợt, có lẽ tái nhợt một cách không bình thường, tương phản lại cái miệng được tô điểm của cô trông thật khủng khiếp. Nhưng trên nét mặt cô không có một chút cảm xúc nào. Rất có thể là cô đang bị chấn động, nhưng khi cặp mắt cô lướt qua các vết thương của anh, không một chút cảm tình nào lóe lên trong ánh mắt.
- Ông bị thương rất nặng, phải vậy không? Câu hỏi nhằm thẳng vào anh.
- Vâng… – Anh phát hiện ra rằng anh còn có thể nói được mà không gặp khó khăn lắm.
- Ở nơi nào? Ông có biết không?
- Tôi đoán là ở khắp mọi chỗ, nhất là ở bên trong cơ thể.
Cô con gái có vẻ tư lự trước câu trả lời của anh. Câu hỏi tiếp theo của cô có vẻ lạnh lùng, có tính toán.
- Ông có nghĩ rằng ông có thể qua khỏi nếu chúng ta được sự giúp đỡ không?
Anh cũng nghĩ ngợi, tự cho mình thời gian để trả lời. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng đã phạm một sai lầm.
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết – anh nói và biết rằng mình đã phạm sai lầm ngay sau khi anh nói câu đó.
Nét mặt của cô gái hình như có thay đổi một chút, thay đổi mà người ta khó nhận thấy. Santin không thể đo lường được sự thay đổi đó. Anh chỉ biết rằng nó đã xảy ra. Cô lùi ra khỏi chỗ anh, đứng lên đi lại chỗ anh con trai.
- Hắn sắp chết rồi – cô nói. Làm như cô biết rõ chắc chắn điều này cũng như chính Santin vậy.
- Thế thì có tìm một ông bác sĩ cũng vô ích thôi, phải vậy không? Gã con trai tỏ vẻ nhẹ nhõm, làm như trách nhiệm của gã về toàn bộ vụ này lúc này đã chấm dứt.
- Em không nghĩ thế.
- Thế thì chúng ta sẽ làm gì?
- Không làm gì cả, em đoán thế. Chỉ việc chờ ở đây một lúc nào đó, sẽ có một cái xe hơi phải chạy tới.
- Lúc đó chúng ta có thể đi xe trở về thành phố hả?
Gã con trai có vẻ như hoàn toàn lệ thuộc vào cô gái về sự chỉ đạo.
- Nhất định thế. Chúng ta có thể cử một bác sĩ hay một người nào đó quay lại đây. Nhưng lúc đó rất có thể anh chàng này đã chết rồi. Và chúng ta sẽ phải báo cáo với cảnh sát.
- Cảnh sát ư?
- Chúng ta sẽ phải báo cáo. Anh đã giết chết một người.
Rồi lại một sự yên lặng. Satin nằm ở dưới chân họ, mắt ngước nhìn lên hai cái bóng người. Họ đang nói về anh như thể anh đã chết thật rồi. Nhưng, một cách nào đó, việc này chưa làm anh tức giận. Có thể tại vì chính anh cũng coi như mình đã chết rồi.
- Arlene này… họ sẽ làm gì với tôi?
- Ai, cảnh sát hả?
- Phải… Em đã nói rằng tôi giết chết một người.
- Đúng, anh đã giết chết một người, không phải là anh đã giết chết một người à?
Gã con trai ngần ngừ.
- Nhưng đó là một tai nạn – cuối cùng y cố nói lảng – Em biết rằng đó là một tai nạn, phải vậy không, Arlene? Tôi muốn nói, đúng là nó đã xảy ra…
- Nhất định là thế.-
Họ nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng Santin có thể nghe rõ từng tiếng họ nói. Và anh cảm thấy dù sao thì anh cũng phải lên tiếng nói. Anh nói với họ:
- Mọi tai nạn đều là do lỗi của một người nào đó.
Họ giật nảy người lên. Anh có thể trông thấy họ nhìn nhau rồi lại nhìn xuống người anh.
- Thưa ông, ông muốn nói gì với câu đó? Sau một lát gã con trai hỏi.
- Tai nạn này là lỗi của anh. Đó là điều tôi muốn nói.
Anh vẫn không giận dữ. Đó không phải là lý do tại sao anh tranh cãi, nhưng anh cảm thấy tội lỗi phải được xác định.
- Làm thế nào mà việc đó lại là lỗi của tôi?
- Trước hết anh đã không hãm bớt đèn xe của anh…
- Đúng, ông cũng không hãm bớt đèn xe của ông mà.
- Lúc đầu tôi đã tắt mà.
- Nhưng ông lại bật các ngọn đèn chạy trên xa lộ mà.
- Chỉ sau khi anh từ chối việc hãm bớt đèn.
Gã con trai lại im lặng trong một lúc. Rồi y nói:
- Nhưng khi chúng ta đụng vào nhau, ông vẫn còn để đèn sáng rực mà.
Santin phải nhìn nhận việc này.
- Tôi đã nổi nóng lên – anh nói – Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Anh đã lái xe chồm sang bên đường của tôi.
Bộ mặt gã con trai quay sang cô gái.
- Arlene này, tôi có đi sang bên đường của ông ấy không?
Hình như cô gái khúc khích cười. Hoặc một cái gì giống như tiếng cười.
- Làm thế nào mà tôi biết được? Chúng ta đang…
Cô đã không nói hết câu, nhưng Santin đoán ra phần còn lại của câu đó. Lúc đó họ đang âu yếm, vuốt ve nhau, hoặc làm một điều gì đó mà bọn trai trẻ thời nay gọi là vậy.
Đó là lý do tại sao gã con trai đã không hãm bớt đèn. Và đó cũng là lý do tại sao y đã không điều khiển được cái xe của y một cách tốt đẹp. Và bây giờ thì chính anh, Santin, phải trả cái giá cho những giây phút mê ly của họ.
Cuối cùng thì điều này làm anh giận dữ, một sự giận dữ kỳ cục. Anh thấy đôi chút hững hờ, xa lạ với chính bản thân mình. Bởi vì lúc này, nói chung ra nó không còn thực sự là quan trọng đối với anh. Vì anh đang sắp chết.
Nhưng Santin cũng cảm thấy một sự mãn nguyện nào đó. Anh có thể nói một cách hằn học, và với một sự tin tưởng.
- Anh thấy đó, anh đã đi trái đường. Bởi vậy đó là lỗi của anh.
Gã con trai nghe anh nói, nhưng y cứ chằm chằm nhìn vào cô gái.
- Họ sẽ làm gì với tôi? Y hỏi cô gái. Tôi muốn nói là cảnh sát đó. Họ sẽ làm gì với tôi?
- Làm sao mà tôi biết được – cô ta cáu kỉnh trả lời y.
Cô ta đã rất bình tĩnh. Lúc này có lẽ sự chấn động ban đầu đã dịu đi. Bây giờ có thê là cô ấy đang trở nên sợ hãi và nhút nhát.
- Ngay dù tôi có chạy trái đường – gã con trai nói – thì đó vẫn chỉ là một tai nạn mà. Tôi đã không cố ý đâm vào cái xe của anh chàng này. Tôi không cố ý làm chết anh ta.
- Đúng thế…
- Tôi đã đọc về những vụ này trong các báo. Không có gì quá tệ xảy ra cho người lái xe đâu. Có thể là y sẽ bị phạt tiền. Nhưng ông già của tôi có thể đóng tiền phạt mà. Ngay cả nếu tôi có phải đi tù, thì cũng sẽ không phải ở lâu đâu phải thế không, Arlene? Em nghĩ nó sẽ ra sao? Ba mươi ngày chăng?
- Hoặc có thể là sáu mươi ngày, nó sẽ không đến nỗi tệ thế đâu.
Santin lắng nghe họ nói. Và với một cách chậm chạp sự tức giận trào dâng cao hơn trong lòng anh. Hoặc có thể ngay cả là chín mươi ngày, anh đã tính cộng thêm vào. Một công ty bảo hiểm nào đó sẽ trả tiền. Nhưng chính tên sát nhân sẽ gần như không đền đủ tội lỗi. Chín mười ngày cho một tội ngộ sát.
- Chỉ còn lại một điềm gã con trai đột ngột nói.
- Điều gì?
- Vụ này sẽ được gọi là một tai nạn. Và có thể nó sẽ được gọi là lỗi của tôi. Dù sao thì cũng là chút ít thôi. Điều này có nghĩa là nếu thằng cha này không tiết lộ với bất cứ một người nào.
- Về việc gì?
- Về việc ai đã vặn mờ đèn xe và ai đã không vặn. Và ai đã ở trên phía đường của ai. Nhưng tất nhiên là y sẽ không thể tiết lộ được nếu y chết?
- Đúng thế – Bỗng nhiên có một cái gì kỳ lạ trong tiếng nói của cô gái, một sự nhận thức.
- Vì vậy y sẽ phải chết. Em có thấy điều tôi định nói không, Arlene?
- Y nói là y sắp chết mà…
- Phải, nhưng y không biết. Và cả chúng ta cũng không biết, y sẽ phải chết. Chúng ta phải cầm chắc là y chết.
Giọng nói của gã con trai cất lên cao một cách đột ngột, tới âm độ của sự cuồng loạn.
Santin trông thấy cô con gái víu chặt lấy cánh tay gã con trai và ngẩng nhìn vào mặt hắn. Toàn thể tư thế của thân mình cô đều bộc lộ sự kinh hoàng.
- Còn có một điều nữa – Gã con trai nói một cách hấp tấp, gần như lối trẻ nhỏ bi bô – Ông già tôi đã nói với tôi về việc bảo hiểm. Họ phải trả nhiều tiền cho một người chỉ bị què quặt hơn là cho một kẻ đã chết. Họ trả những khoản tiền rất lớn cho những người bị què. Tôi không rõ việc bảo hiểm của chúng tôi có lớn đến thế không. Nếu anh chàng này không chết, mà chỉ bị thương thật sự rất nặng, thì nó có thể làm chúng ta tốn kém rất nhiều hơn là tiền bảo hiểm mà chúng ta lãnh được. Và lúc đó thì bố tôi sẽ làm gì tôi đây?
Lúc này thì cô gái bị kinh hoàng.
- Nhưng hắn đang sắp chết mà – Cô nói thì thào, giọng khàn khàn.
- Arlene này, làm thế nào mà ta biết được việc đó? Làm thế nào mà ta biết được?
Lúc này thì Santin không cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ thấy tức giận thôi. Họ đã không trợ giúp anh. Họ còn muốn cho anh chết đi. Họ thật là ích kỷ? Ích kỷ một cách không thể tin được. Và họ đã quá ác độc khi bàn cãi tất cả việc này ngay trước mặt anh.
Bỗng nhiên gã con trai quì xuống, và ánh đèn pin lại soi đi soi lại vào mặt Santin. Santin chớp mắt trước ánh đèn, nhưng mặc dầu thế anh cũng có được cái nhìn đầu tiên vào gã con trai non trẻ, non trẻ như cô con gái. Nhưng không được bình tĩnh như cô ta, sự hốt hoảng nằm trong mắt cậu ta. Và cậu ta cũng bị thương, một vết thương ghê gớm ở trên da đầu làm cho mạn trái của đầu cậu ta xấu đi, và máu bết lại trong mái tóc cậu ta.
- Thưa ông, ông cảm thấy thế nào? – Gã con trai hỏi.
Santin không thèm trả lời. Anh sẽ không cho họ một sự mãn nguyện như vậy nữa. Anh sẽ không nói với họ về cơn lũ nóng ran của sự đau đớn đang tràn ngập người anh trong những lớp sóng càng lúc càng lớn hơn. Anh sẽ không nói với họ là anh đã nghe thấy thần chết đang thì thầm trong xe của anh, dụ dỗ anh hãy để mạng sống bay đi.
Nhưng anh trông thấy vẻ hung hăng trên nét mặt gã con trai. Gã con trai dùng đèn pin sục tìm xa hơn nữa, lia đi, lia lại nó trên thân thể Santin. Rồi hắn ta đứng lên.
- Y không có vẻ gì là đã bị thương khá trầm trọng để chết – Hắn nói với cô con gái.
Không, không có vẻ như thế đâu. Santin nghĩ. Sự tổn hại là ở bên trong, nhưng đúng là có thể làm chết người. Tuy nhiên, chớ nói với họ. Hãy để cho họ sợ toát mồ hôi. Và ta có thể còn sống cho tới khi một người nào đó tới.
Một cơn đau đột ngột làm tan biến các ý nghĩ của anh chỉ để cho anh còn đủ tỉnh táo thôi.
Cô con gái kêu thét lên, và có vẻ như cô đã kêu thét lên vì anh. Hình như gã con trai đã đánh anh bằng một cách nào đó.
- Anh làm gì vậy? Cô ta hỏi.
Câu trả lời của gã con trai cũng gần như một tiếng kêu thét:
- Y sẽ phải chết. Tôi phải làm cho y chết.
Có một giọng điệu tao nhã ở nơi nào đó trong cô gái. Hoặc là lòng trắc ẩn của một phụ nữ.
- Nhưng anh không thể giết chết y – cô nói với gã con trai một cách hung hãn.
- Việc đó có gì là khác biệt đâu? Hắn ta cãi lại với sự cuồng loạn trong giọng nói của hắn. Tôi đã giết chết y rồi mà, có phải thế không? Y sẽ chỉ phải chết mau lẹ hơn thôi, tất cả là thế. Em không hiểu à. Arlene?
Rõ ràng là cô ta không hiểu. Cô ta níu chặt lấy hắn, giữ hắn lại.
- Không bao giờ có ai sẽ biết sự khác biệt cả – hắn nói với cô ta, luận điệu của hắn rất hợp lý. Y đã bị thương sẵn rồi. Người ta sẽ nghĩ rằng y chết vì tai nạn.
Có sự im lặng trong một khoảng khắc nhỏ. Bằng cách cố sức ngoẹo đầu đi, Santin có thể trông thấy họ. Họ là hai cái bóng đen trên cái hậu cảnh sáng hơn của bầu trời, họ đứng gần nhau quá khiến cho như họ đã hòa nhập lại với nhau. Santin có thể cảm thấy vẻ hung hãn trong cái ôm nhau của họ. Cô con gái với cái bản năng từ bi của phái nữ. Gã con trai thì không có gì hơn là một kẻ phũ phàng, điên dại với ý muốn tự bảo tồn. Vậy mà trong một cách nào đó, cô gái vẫn có thể yêu hắn. Và bởi vì cô yêu hắn, nên trong vụ này cô đồng tình với hắn.
- Được rồi, Vince ạ! Cuối cùng thì anh nghe thấy cô ta nói.
Tuy nhiên, tất cả những gì mà Santin có thể làm là cứ nằm yên ở đó. Rất có thể là anh sẽ bị đập và đá cho tới chết. Bị sát hại một cách có chủ tâm, một cách hợp lý để bảo vệ cho một thằng nhóc con yếu ớt, đồi bại. Dù sao anh cũng không quá sợ hãi cái chết kia, nhưng anh lại sợ hãi cái chết này. Cái chết này có một tính cách khủng khiếp trong nó.
- Không! Anh thét lên với họ với tất cả sức lực của anh. Không!
Tiếng thét của anh làm đứt đoạn cái ôm nhau của họ. Cái đèn piní trong tay gã con trai lại thăm dò bộ mặt anh. Trước đây thì Santin rất kiêu hãnh, nhưng lúc này thì anh hết kiêu hãnh rồi. Anh đã không quay mặt đi khỏi ánh đèn. Anh để cho họ nhìn thấy nỗi kinh hoàng của anh.
- Anh có nghĩ rằng anh có thể làm được việc này không, hở Vince? Cô con gái hỏi. Giọng nói của cô vững chắc.
Lúc này thì cô ta đã bị thuyết phục, cô ta sẽ là người dũng mãnh hơn trong hai người bọn họ.
- Tôi không biết – hắn nói – nhưng tôi sẽ phải làm.
Santin trông thấy hắn ta đi tới và anh nhắm mắt lại.
- Hãy đợi một phút.
Anh nghe thấy cô gái nói, như thể từ một đầu xa xôi của một đường hầm dài. Lúc này anh tồn tại trong một lớp sương mù đỏ của sự đau khổ cực độ, và tiếng nói của cô ta có vẻ như từ chỗ xa xăm.
- Có việc gì thế?
- Anh đang vấy máu trên người anh, có phải vậy không?
- Tôi không biết.-
- Hãy nhìn xem đi.
- Phải, tôi bị vấy máu rồi. Nhưng điều đó có sự khác biệt nào?
- Vince, Vince, anh phát khùng rồi à? Họ sẽ trông thấy máu. Và có thể là một kẻ nào đó sẽ nghi ngờ. Họ có thể phân tích máu và nói rằng máu đó thuộc về ai.
Một tia hy vọng, và Santin lại dám mở mắt ra nữa. Gã con trai cúi xuống bên trên người anh để đánh một nhát nữa, nhưng lúc này hắn ngần ngừ.
- Tôi biết phải làm gì rồi – cuối cùng hắn nói.
Đột nhiên hắn bỏ đi, ra khỏi tầm nhìn của Santin. Nhưng Santin có thể nghe thấy hắn khua đập vòng quanh trong đám cỏ dại. Rồi cuối cùng là tiếng kêu lớn của hắn.
- Arlene, lại đây giúp tôi nâng cái này lên.
Có nhiều tiếng khua đập hơn trong đám cỏ dại. Cô gái đi tới chỗ gã con trai.
Và giọng nói khích động của gã con trai.
- Anh chàng đó bị hất tung ra khỏi cái xe, có đúng vậy không? Vậy thì được rồi, y đập đầu vào cái này, thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ sắp xếp lại chút ít cái xác chết. Bây giờ hãy tới đây, chúng ta hãy cùng nhau khiêng cái xác lên.
Có sự quay lại chậm chạp của những bước chân. Với một ý nghĩ vẩn vơ, Santin tìm kiếm họ. Anh trông thấy họ rồi. Họ đang cùng đi tới chỗ anh, lưng họ còng xuống, có vẻ đang gắng sức. Ở khoảng giữa ho, họ khiêng môt vật rộng, bẹt có vẻ rất nặng nề.
Lần nay thì anh không la hét nữa. Anh không có thể la hét được, ngay cả dây thanh âm của anh cũng bị lê liệt rồi. Nhưng anh có thể quan sát họ. Họ đi một cách chậm chạp, với sự cố gắng lớn lao. Họ đứng lại, mỗi người đứng về một bên của anh và cái vật kếch sù, nặng nề, bẹt mà họ giữ trong tay đã che khuất bầu trời phía trên mặt anh.
Rồi ngay vào cái giây phút cuối cùng của đời anh, anh mới nhận thấy một điều gì đó, một sự yên tĩnh dịu dàng tràn ngập người anh. Dù sao thì ta cũng sắp chết, anh nghĩ. Cái chết này mau lẹ hơn, dĩ nhiên là thế, có thể còn nhân đạo hơn nữa. Nhưng nó cũng vẫn là một vụ sát nhân.
Anh cầu nguyên, một lời cầu nguyện kỳ quái. Anh cầu nguyện cho một nhân viên cảnh sát tinh khôn.
Trung sĩ Vanneck trong toán tuần tiễu xa lộ của tiểu bang là một nhân viên cảnh sát tinh khôn. Trong ánh sáng mờ xám của lúc bình minh, ông nghiên cứu các vết vỏ xe trên đường. Chúng rất khó thấy trên lớp nhựa đường đen sậm, và ông đã không thể hoàn toàn tin chắc.
Ông đã vững bụng hơn đôi chút khi ông cảm nghĩ thế nào về một đôi trai gái đang đứng gần xe ông và theo dõi ông khi ông tiến hành công việc của ông. Gã con trai tên là Vince và cô con gái tên là Arlene. Họ giống như hầu hết những thanh thiếu niên khác bị liên lụy vào những tai nạn chết người, và họ cũng có chỗ khác biệt nữa. Do đó, khi bình minh đã sáng tỏ hơn, ông tiếp tục sự lùng kiếm của ông.
Ông đã phát hiện nhiều hơn là những gì mà ông trông đợi sẽ phát hiện được. Xác chết đã được mang đi và hiện trường đã bị dẫm nát tơi bời. Tuy thế ông cũng vẫn tìm thấy bằng chứng. Bằng chứng đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ông leo lên khỏi cái mương và đi lại chỗ cô con gái và gã con trai. Trên nét mặt ông hẳn phải có một cái gì khủng khiếp, vì nó làm cho gã con trai hỏi một cách lo lắng.
- Có việc gì đó, thưa Trung sĩ?
- Có hai cạnh ở một tảng đá – Trung sĩ Vanneck nói. Mặt trên thì vẫn sạch sẽ, được nước mưa rửa sạch. Mặt dưới chân thì bị bẩn thỉu vì đụng chạm với mặt đất. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, cậu nhóc con, làm cách nào mà ông Santin bị hất tung ra từ cái xe của ông ấy khiến cho ông ấy đập đầu vào cạnh đáy của tảng đá này?
HẾT