Hôm nay, cơn bão lòng anh tạm yên ổn, không phải vết thương anh nguôi
ngoai, mà vì anh cần phải bình tĩnh để tiễn em một đoạn đường bằng ngôn
ngữ
“Ta đưa người đi, đường đời giờ chia hai lối, những tiếc nhớ khôn nguôi...”
Anh không muốn thế, ngàn lần không muốn thế. Anh có quyền không tin đây là sự thật, anh có quyền nghĩ em vẫn ở nơi xa xôi đó, không hiện hữu bằng hình hài, nhưng em sẽ hiện hữu bằng linh hồn, linh hồn em sẽ ký sinh ở tâm anh bất diệt. Đã 28 ngày, khi thời khắc anh nhận được tin bão tố ấy, em đã khép mắt lại, ngủ một giấc ngủ thiên thu không mộng mị vào lúc kim giờ chỉ vào 4h, phút thứ 10, ngày...tháng...năm.
Anh đau lắm em biết không?
Cảm xúc anh tê dại, máu trong người anh như đông cứng thành một khối tảng băng bóp nghẹt buồng tim. Anh không còn cảm giác về suy nghĩ. Anh chỉ muốn nơi anh đang đứng là biển cả để anh ngụp lặn xuống đó, cho nước mắt, cho niềm tuyệt vọng, cho nỗi uất ức, nuối tiếc hòa lẫn vào biển cả, làm tan biến những cảm xúc đớn đau tột cùng nhất trong đời anh được nhận. Lại một nỗi đau được nhân dấu thêm vào tim anh.
Anh biết giây phút đó, không chỉ riêng anh, mà còn có cả triệu người nữa, có chung một nỗi đau như anh. Không ai có thể tin mới hôm qua em vẫn còn đó, vẫn cười với mọi người. Vậy mà hôm nay em lại lặng lẽ vẫy chào từ biệt tất cả nhẹ nhàng như thế. Với em đó là sự ra đi rất nhẹ nhàng, nhưng với những người ở lại đó lại là một nỗi đau đớn vô cùng lớn lao.
Anh biết không ai tránh khỏi những bánh xe luân hồi của tạo hóa. Và em cũng thế, em là một trong những số phận ấy. Nhưng thiệt thòi cho em quá. Vì suốt cả cuộc đời em đã dành cho đời, cho người, em đã gánh hết những đắng cay về phần mình cho những người em yêu thương được bình yên một cách lặng lẽ. Cuối cùng phần thua thiệt lại giành cho em. Có công bằng cho em không?
Anh không chấp nhận được điều đó, cuộc đời đã bạc đãi em quá nhiều thứ. Em đã nhận lấy được gì trong những ngày cuối cùng của đời mình. Em có bằng lòng không em? Em có mỉm cười và toại nguyện cho cuộc ra đi này không em? Dù muốn, dù không, dù có như thế nào đi chăng nữa. Em cũng hãy bỏ lại những nặng nợ riêng - chung cho nhẹ nhàng mà đi em nhé. Cuộc đời ai chẳng đeo mang. Nhưng em hãy tin rằng, anh và tất cả những người ở lại sẽ sống tiếp những phần đời của em. Tiếp tục thực hiện những điều còn dang dở. Tên em vẫn bát ngát trên đường như bạn em từng gửi gắm vào ca khúc viết riêng tặng em.
Hôm nay, cơn bão lòng anh tạm yên ổn, không phải vết thương anh nguôi ngoai, mà vì anh cần phải bình tĩnh để tiễn em một đoạn đường bằng ngôn ngữ.
Anh xin phép em cùng gia đình cho anh nói lên những điều anh đã hướng về em trong những ngày qua, như một lời thú nhận tỷ sự chân thành bằng tấm lòng của anh.
Em và gia đình em Trân quý!
Anh muốn được tiễn em một đoạn đường.
Anh đã đứng trước di ảnh em, ôm em trong vòng tay. Xin em cho anh một ân huệ. Được thọ tang em, như một người thân trong gia đình, từ đây cho đến ngày mãn tang em. Để tiễn em một đoạn đường. Dù anh biết, anh đơn thuần chỉ là bạn, lớn hơn chút chỉ là một người anh. Nhưng mong em hãy trao cho anh cái quyền được là người thân trong gia đình em, em nhé.
Hàng ngày, những bữa ăn, hay những buổi sáng uống café...anh vẫn dành riêng một chiếc ghế trang trọng ngay trước mặt anh, vị trí mà em luôn ngồi với anh. Như để chứng minh rằng, em luôn luôn có mặt bên anh mọi lúc, mọi nơi.
Em ơi!
Những chiếc đèn hoa đăng được thả xuống trên dòng sông thơ mộng vào những đêm rằm, nguyện cầu em trở về với sông nước được bình an.
Tạm biệt em. Một...tri kỷ...một hồi ức đẹp và trong sáng...một người con gái nghị lực và thánh thiện nhất mà anh từng biết. Hãy ngủ ngon nha em của tôi ơi!
Minh Tâm
“Ta đưa người đi, đường đời giờ chia hai lối, những tiếc nhớ khôn nguôi...”
Anh không muốn thế, ngàn lần không muốn thế. Anh có quyền không tin đây là sự thật, anh có quyền nghĩ em vẫn ở nơi xa xôi đó, không hiện hữu bằng hình hài, nhưng em sẽ hiện hữu bằng linh hồn, linh hồn em sẽ ký sinh ở tâm anh bất diệt. Đã 28 ngày, khi thời khắc anh nhận được tin bão tố ấy, em đã khép mắt lại, ngủ một giấc ngủ thiên thu không mộng mị vào lúc kim giờ chỉ vào 4h, phút thứ 10, ngày...tháng...năm.
Anh đau lắm em biết không?
Cảm xúc anh tê dại, máu trong người anh như đông cứng thành một khối tảng băng bóp nghẹt buồng tim. Anh không còn cảm giác về suy nghĩ. Anh chỉ muốn nơi anh đang đứng là biển cả để anh ngụp lặn xuống đó, cho nước mắt, cho niềm tuyệt vọng, cho nỗi uất ức, nuối tiếc hòa lẫn vào biển cả, làm tan biến những cảm xúc đớn đau tột cùng nhất trong đời anh được nhận. Lại một nỗi đau được nhân dấu thêm vào tim anh.
Anh biết giây phút đó, không chỉ riêng anh, mà còn có cả triệu người nữa, có chung một nỗi đau như anh. Không ai có thể tin mới hôm qua em vẫn còn đó, vẫn cười với mọi người. Vậy mà hôm nay em lại lặng lẽ vẫy chào từ biệt tất cả nhẹ nhàng như thế. Với em đó là sự ra đi rất nhẹ nhàng, nhưng với những người ở lại đó lại là một nỗi đau đớn vô cùng lớn lao.
Anh biết không ai tránh khỏi những bánh xe luân hồi của tạo hóa. Và em cũng thế, em là một trong những số phận ấy. Nhưng thiệt thòi cho em quá. Vì suốt cả cuộc đời em đã dành cho đời, cho người, em đã gánh hết những đắng cay về phần mình cho những người em yêu thương được bình yên một cách lặng lẽ. Cuối cùng phần thua thiệt lại giành cho em. Có công bằng cho em không?
Anh không chấp nhận được điều đó, cuộc đời đã bạc đãi em quá nhiều thứ. Em đã nhận lấy được gì trong những ngày cuối cùng của đời mình. Em có bằng lòng không em? Em có mỉm cười và toại nguyện cho cuộc ra đi này không em? Dù muốn, dù không, dù có như thế nào đi chăng nữa. Em cũng hãy bỏ lại những nặng nợ riêng - chung cho nhẹ nhàng mà đi em nhé. Cuộc đời ai chẳng đeo mang. Nhưng em hãy tin rằng, anh và tất cả những người ở lại sẽ sống tiếp những phần đời của em. Tiếp tục thực hiện những điều còn dang dở. Tên em vẫn bát ngát trên đường như bạn em từng gửi gắm vào ca khúc viết riêng tặng em.
Hôm nay, cơn bão lòng anh tạm yên ổn, không phải vết thương anh nguôi ngoai, mà vì anh cần phải bình tĩnh để tiễn em một đoạn đường bằng ngôn ngữ.
Anh xin phép em cùng gia đình cho anh nói lên những điều anh đã hướng về em trong những ngày qua, như một lời thú nhận tỷ sự chân thành bằng tấm lòng của anh.
Em và gia đình em Trân quý!
Anh muốn được tiễn em một đoạn đường.
Anh đã đứng trước di ảnh em, ôm em trong vòng tay. Xin em cho anh một ân huệ. Được thọ tang em, như một người thân trong gia đình, từ đây cho đến ngày mãn tang em. Để tiễn em một đoạn đường. Dù anh biết, anh đơn thuần chỉ là bạn, lớn hơn chút chỉ là một người anh. Nhưng mong em hãy trao cho anh cái quyền được là người thân trong gia đình em, em nhé.
Hàng ngày, những bữa ăn, hay những buổi sáng uống café...anh vẫn dành riêng một chiếc ghế trang trọng ngay trước mặt anh, vị trí mà em luôn ngồi với anh. Như để chứng minh rằng, em luôn luôn có mặt bên anh mọi lúc, mọi nơi.
Em ơi!
Những chiếc đèn hoa đăng được thả xuống trên dòng sông thơ mộng vào những đêm rằm, nguyện cầu em trở về với sông nước được bình an.
Tạm biệt em. Một...tri kỷ...một hồi ức đẹp và trong sáng...một người con gái nghị lực và thánh thiện nhất mà anh từng biết. Hãy ngủ ngon nha em của tôi ơi!
Minh Tâm