Đăng ngày: 5/11/13
Rồi… có lẽ tôi sẽ nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi… Biết đâu cô ấy chấp nhận… Biết đâu ngày mai nắng lên…

Bản tin thời tiết thông báo sáng nay sẽ có mưa phùn, nhiệt độ giảm xuống nhanh, chỉ còn dưới 10 độ.

Tôi đóng chặt cửa sổ lại để tránh tiếng gió rít gào, những hạt mưa li ti đập vào cửa kính, chảy xuống, tạo thành những vệt dài xiên xẹo. Tôi kéo tấm rèm cửa, cho sách vở bút thước vào balo, còn cả cuốn vở nháp chi chít những chữ số và công thức Toán học viết vội của Tuân.

Đứng trước gương, tôi lấy cây son màu hồng cánh sen ra tô vài nét trên bờ môi nhợt nhạt, nghĩ một giây, sau lại lấy tay chùi đi. Quấn vội chiếc khăn màu nâu chocolate có sọc ngang màu trắng lên cổ, tôi khoác balo một bên vai, chạy xuống dưới nhà. Ngó đầu vào trong bếp, tôi nói với mẹ:

- Con đi học đây ạ, con sẽ ăn sáng ở căn-tin trường.

Xe buýt thả tôi xuống quá điểm đỗ tận 10m, cũng phải thôi, mỗi khi xe quá tải, bác tài xế thường đánh lái quá lên, để những hành khách bên dưới không chen lên nữa. Tôi cũng phải vất vả lắm mới lách được cái xác còm ra đến cửa. Chưa kịp đặt chân xuống đất thì xe đã bắt đầu chuyển bánh, tôi bị mất đà, nhào xuống mé đường.

Chiếc ô thảm hại rơi xuống đúng rãnh thoát nước, còn tôi, thê thảm hơn, đầu gối trượt xuống bậc lên vỉa hè, lớp vải mong manh rẻ tiền của chiếc quần đồng phục bị xé rách, hai bàn tay trầy xước. Bên trên, mưa xối xả rơi xuống thấm vào da thịt. Và lạnh, và buốt.

Tôi cảm thấy da mình đang tái dần đi, nhưng hai má bắt đầu bốc khói. Ngã trước mặt nhiều người đi đường như vậy thật là mất mặt. Đó chỉ là tôi cảm thấy thế thôi, thực tế khi tôi ngẩng đầu lên thì chẳng có ai chú ý tới mình cả. Trong tiết trời mưa gió, người ta đi thật nhanh mong sao tới đích đến của mình, chẳng ai buồn chú ý đến con bé đáng thương đang lồm cồm dưới đất là tôi.

Cắn răng, tôi chống tay đứng dậy, trơn, lại suýt trượt lần nữa. Nhưng không, một bàn tay thô ráp và mạnh mẽ đỡ ngang lưng tôi. Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay ấy. Không quen.

Chủ nhân của bàn tay mang một khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc ngắn màu đen tuyền hơi rối, đôi mắt đen và sâu thẳm, khóe môi hơi trễ xuống, chắc chắn là một người chỉn chu không biết đùa. Cậu ấy mặc đồng phục giống tôi.

Tôi đứng thẳng người, khe khẽ nói:

- Cám ơn.
- Không có gì.

Cậu ta nhếch khóe môi ( một nụ cười hay là tôi tưởng tượng?) rồi đưa ô của mình cho tôi. Tôi lắc đầu:

- Không cần đâu. Tớ có ô rồi…

Nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết nhét ô của mình vào tay tôi, lực hơi mạnh, khiến tôi cảm thấy rát do ma sát vào những vết xước ở lòng bàn tay. Rồi tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy cúi người, thò tay xuống rãnh thoát nước…

- Đừng! Không cần làm thế!- Tôi kêu lên.

Như bỏ qua tiếng kêu của tôi, cậu ta “vớt” chiếc ô của tôi lên.

- Nó rất, rất bẩn - tôi nhăn mặt. Còn có mùi khó chịu nữa.

Khi tôi còn đang dở khóc dở cười nhìn chiếc ô màu hồng nhạt ưa thích của mình nhỏ thứ nước bẩn màu nâu tong tỏng thì cậu ta rũ chiếc ô thật mạnh, rút từ trong túi một chiếc khăn lau cẩn thận chiếc ô, rồi quay sang đưa nó cho tôi và nói:

- Cậu dùng ô của tôi đi. Cái này bẩn rồi.

Nói xong chạy thật nhanh trong màn mưa. Tôi chỉ biết đứng nhìn trơ tráo theo lưng cậu ta, một ý nghĩ vang lên trong đầu: “Mình gặp được người tốt.”

***

Vào lớp với bộ dạng thảm hại, tôi buồn thiu ngồi vào chỗ, cô bạn ngồi chung bàn lấy giấy ăn ra , lo lắng hỏi tôi:

- Sao vậy, người bẩn hết này? Mấy vết này khó sạch lắm! – Nói rồi giúp tôi lau chùi những vết bẩn trên áo đồng phục.
- Ừ, tớ bị ngã. – Tôi cười gượng.

Ngẩng đầu lên nhìn sang dãy bên cạnh, ngang bàn của tôi là bàn Tuân, lúc này cậu ấy đang cười đùa với bạn gái bàn trên. Nụ cười của Tuân vẫn sáng rạng, đôi mắt lanh lợi tinh nghịch như lấp lánh ánh mặt trời giữa nền trời đông xám xịt. Tim tôi lại nhói lên. Hình như cảm thấy ánh nhìn của tôi, cậu quay lại. Ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi:

- Trời, sao người cậu bẩn thế?

Tôi vội lau lau những vết bẩn dính trên áo quần, xấu hổ nói:

- À, tớ…

Nhưng không đợi tôi nói hết, cậu đã cắt ngang lời tôi:

- Có mang quyển nháp của tớ đi không? Hôm qua tớ vừa nháp xong thì cậu mượn, tớ còn chưa kịp chép vào vở, hôm nay cô kiểm tra đấy.
- Có, có.

Tôi vội nói rồi mở ba-lô ra lấy quyển nháp đưa cho Tuân. Cậu ấy giật lấy rồi liếc mắt nhìn tôi:

- Sắp vào tiết rồi, không biết có kịp chép xong không nữa.

Tôi mím môi không đáp lời, sẽ áy náy lắm nếu như cậu ấy không kịp chép lại và cô giáo gọi lên kiểm tra. Thực ra hôm qua tôi đã làm xong ngay trên lớp, chỉ là… tôi muốn giữ chút gì của cậu ấy, trong một đêm thôi. Chắc rằng cậu ấy sẽ không phát hiện ra giữa quyển nháp ấy bị mất một tờ đâu nhỉ? Chỉ là một quyển nháp thôi mà, cậu ấy sẽ chẳng để ý đâu…

Cô bạn bàn trên quay xuống nói với Tuân, giọng nói mỉa mai nhưng vẫn nghe có chút gì đó trìu mến:

- Chẳng lẽ cậu làm được ở nháp mà không làm lại được vào vở hay sao? Đừng làm khó Niên nữa, chẳng qua cậu lười thôi.
- Đâu có… tớ chỉ muốn trêu cậu ấy một chút. – Tuân cười với Hà Trang - Hay là cậu ghen vì tớ trêu cậu ấy đấy?!
- Cậu… cậu là đồ vô duyên… - Hà Trang đỏ mặt, khẽ đánh vào vai Tuân.

Tôi lại thấy nhói. Thực ra chuyện hai người đó có ý với nhau nào phải tôi không biết, cả lớp ai cũng biết. Chỉ có điều, tôi vẫn ôm một hy vọng nhỏ nhoi. Cho đến khi Tuân vẫn chưa công nhận Hà Trang là bạn gái cậu ấy, thì tôi vẫn có quyền trông đợi, có phải không? Mặc dù tôi biết chuyện đó mong manh như độ dày của một tờ giấy, mà lại là một tờ giấy nháp, thì càng không đáng để đợi mong. Người ta nháp xong chằng chịt vào tờ giấy, sau đó, nó sẽ bị vo viên lại và bỏ đi. Tình cảm của tôi, liệu có bị vo viên lại và bỏ đi như thế? Không phải vậy, đúng không Tuân?

Đợt mưa kéo dài những nửa tháng. Ở thành phố này, mùa đông thường đi kèm những cơn mưa dai dẳng và lạnh buốt. Hệ thống thoát nước liên tục được nâng cấp nhưng nào có ăn thua. Người đi đường trốn mình trong những lớp áo khoác dày và trốn dưới những chiếc ô đủ màu sắc.

Tôi bám chặt bàn chân xuống lòng đường, đôi giày thể thao bằng vải đã sũng nước, đất bùn vấy bẩn. Mặc dù cố gắng tránh những vũng nước mưa, nhưng từ bến bus vào trường khá xa, đến lúc đứng trước cổng trường thì chân tôi đã hoàn toàn ướt lạnh, thậm chí tê cứng.

Từ lần bị ngã và được “người lạ” cho mượn ô, hôm nào tôi cũng mang theo hai chiếc ô, một chiếc là của tôi, chiếc còn lại của “người lạ”, tôi gập gọn, cho vào ngăn lưới bên ngoài balo, chờ dịp gặp lại sẽ trả cậu ta. Lạ lùng là dù học cùng trường, tôi cũng chưa lần nào nhìn thấy cậu ấy, mà tôi cũng chưa từng cố gắng tìm. Khi nào gặp thì sẽ gặp thôi…

Vừa vào trong sân trường, tôi đã thấy Tuân. Cậu ấy đang đứng nói chuyện với Hà Trang dưới mái che chỗ bảng tin của trường, chỉ có hai người họ đứng đó. Hình như họ đang cãi nhau, tôi thấy vẻ mặt họ trông có vẻ căng thẳng. Dưới màn mưa lạnh lẽo, tôi thấy Tuân nhíu mày nói gì đó, còn Trang thì khóc.

Cảm xúc lẫn lộn, tôi đứng trân trân. Một cái dáng cao lớn đi lướt qua mặt tôi, hình như hơi dừng lại... Nhưng lúc này chẳng điều gì có thể khiến tôi chú ý nữa. Ánh mắt tôi lúc này chỉ hướng về phía Tuân.

Họ không nói chuyện với nhau đã gần một tuần rồi. Không khí trong lớp như trầm hẳn lại. Hai người đó vốn là những kẻ sôi nổi và cũng là trung tâm nổi bật của lớp. Chỉ cần mỗi hành động của họ, dù nhỏ, cũng có thể ảnh hưởng đến xung quanh. Tôi – con người bé nhỏ và nhạt màu, có thể thấy rõ điều đó, vì tôi chính là người để ý đến họ nhất.

Lạ lùng thay, trời vẫn cứ mưa… Đã gần cả tháng… Ngớt mưa được một hai ngày, rồi lạimưa. Cứ thế… Mưa phùn, tạnh ráo, lại mưa phùn...

Tâm trạng tôi trở nên nặng nề. Những nghĩ suy ích kỷ không ngừng hiện lên trong tâm tưởng. Tôi ngày ngày chờ đợi sự vỡ tan ở họ, ở Tuân và Hà Trang. Tôi chờ đợi sự kết thúc trong mối dây vô hình gắn kết họ, tôi không biết làm thế nào để nó gãy đứt, cũng không muốn mình là người làm nó đứt. Tôi chỉ ở yên một chỗ và chờ đợi mà thôi…Những hy vọng cứ thế mỗi ngày một lớn dần… chỉ khi họ không còn nghĩ tới nhau nữa, thì tôi mới có cơ hội ở bên cạnh Tuân…

Tôi biết rằng mình mới thật là xấu xa… Nhưng khi yêu mến ai đó, người ta vẫn thường có ý chiếm hữu… Nhưng sao tôi không vui cho nổi… Có phải vì Tuân vẫn thường mang vẻ mặt vừa dịu dàng lại vừa kìm nén nhìn Trang từ phía sau hay không?

Hôm ấy, vì phải ở lại làm trực nhật nên tôi về muộn, khi xuống dưới sảnh tầng 1 thì trông thấy Tuân. Cậu ấy đứng hơi dựa vào tường, tay đút vào túi quần, nhìn đăm đăm ra màn mưa. Tôi không quen trông thấy Tuân trầm lặng như vậy, Tuân - là phải vui vẻ, phải rạng rỡ, y như mặt trời.

Tim tôi thắt lại. Đau đến không tưởng. Lại gần cậu ấy, vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy, tôi cố kìm giọng nói run run hỏi nhỏ:

- Cậu chưa về sao?

Tuân chỉ nhìn tôi một giây, cậu ấy trả lời:

- Ừ, tớ đợi ngớt mưa, ô của tớ bị gãy càng. Cậu về trước đi.

Tôi nhìn ra bên ngoài, khẽ nói:

- Nhìn trời thế này, chắc chưa thể ngớt mưa được đâu… Hay cậu dùng ô của tớ, tớ mang theo hai chiếc mà.

Tôi chìa chiếc ô mình đang cầm trên tay ra, Tuân nhìn nó rồi cười:

- Đồ ngốc, ô của cậu màu hồng, còn lâu tớ mới dùng.
- À, ừ nhỉ… - Tôi xấu hổ - … Hay là cậu dùng chiếc này, nó có màu xanh.

Tôi gỡ ba-lô xuống rồi lôi từ ngăn lưới ra chiếc ô màu xanh lá cây đậm, ô của “người lạ”, tôi luôn mang theo mà chưa có dịp trả. Tuân nhìn chiếc ô, hồi lâu rồi nhận lấy, cậu bật nó ra rồi bước ra ngoài mưa mà không có ý chờ tôi:

- Vậy tớ cảm ơn nhé, mai tớ sẽ trả. Bye bye.
- Ơ…

Tôi thất vọng nhìn Tuân đi thật nhanh. Tôi những tưởng sẽ cùng cậu ấy sóng bước, dù chỉ một chút. Rõ ràng nếu tôi không phải Hà Trang, tôi sẽ không bao giờ có đặc quyền ấy. Tự nhiên cảm thấy tủi thân, tôi cắn môi, nước mắt trực trào nơi mi lạnh.

Một tiếng động nhẹ vang lên sau lưng tôi, tôi chớp chớp mắt rém lấy khóe mi ẩm ướt. Quay người lại, một đôi mắt đen thăm thẳm đang nhìn tôi. Ánh nhìn có phần trách móc.

Tôi hơi bất ngờ, không ngờ tôi gặp lại “người lạ” ở đây, lúc này. Tôi không dám nhìn vào cậu ta, có thể cậu ta đã trông thấy tôi đưa chiếc ô của cậu ta cho người khác. Đáng ra tôi không nên làm thế. Đồ một người cho bạn mượn, bạn không nên đem cho người khác mượn mà chưa hỏi qua chủ nhân của chúng, đúng không?

Tôi liếm môi, ngập ngừng nói:

- Xin lỗi cậu, ô của cậu… mai tớ sẽ trả được không? Đáng lẽ tớ không nên cho người khác mượn, nhưng…
- Cậu hoàn toàn có thể cho người khác mượn ô của tôi… - “Người lạ” nói - … trừ cậu ta.
- Gì… gì cơ?

Tôi không hiểu ý của cậu ấy. Nhưng cậu ấy chỉ lạnh lùng nhìn tôi, tia nhìn như hờn, như giận… rồi cậu ấy rút lấy chiếc ô tôi đang cầm trên tay, bật nó lên rồi nói:

- Đi thôi, cho tôi đi nhờ một đoạn.
- À… được.

“Người lạ” che ô cho tôi, cậu ta rất cao, cho nên mưa không ngừng hắt vào mặt tôi, nhưng tôi ngại không lên tiếng. Rồi hình như cậu ta nhận ra, liền hạ ô thấp xuống, nghiêng về phía tôi. Tôi ngước lên, một bên vai của cậu ta bị ướt, thế thì khác gì không đi ô đâu chứ. Tôi cứ định nói “cậu để ô ra giữa đi, không sao đâu”, nhưng mà mãi không lên tiếng được, tính tôi do dự như vậy đấy.

Chúng tôi cứ im lặng như thế. Thậm chí tôi nghe rõ nhịp thở của cậu ta. Tôi chưa bao giờ đứng gần một người con trai như vậy, thỉnh thoảng vai tôi lại chạm nhẹ vào cánh tay cậu ta, tôi liền đứng lùi ra một chút. Cậu ta lại kéo vai tôi sát vào:

- Đứng gần lại đây, cậu muốn bị ướt à? Nếu không tôi trả ô cậu.
- Không… không… - Tôi lại đứng dịch vào.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, giá như lúc đó tôi không cầm ô của cậu ta, thì tôi sẽ không gặp cảnh ái ngại thế này. Nhưng mà… nếu như vậy thì khi nãy tôi cũng sẽ không có ô để đưa cho Tuân.

- Thôi, vậy cũng được - tôi mím môi.

Cảm thấy hình như “người lạ” đang nhìn tôi, tôi ngước mắt lên. À, không phải, cậu ta đang nhìn ra chỗ khác. Nhưng sao vành tai cậu ta lại đỏ như vậy?

Tôi nhớ ra một việc, liền hỏi “người lạ”:

- Cậu cho tớ mượn ô, mấy hôm mưa cậu đến trường thế nào?
- Nhà tôi đâu phải chỉ có một chiếc.
- Thế còn hôm nay?
- Tôi đi nhờ một người bạn, nhưng cậu ta về mất rồi.

Đến chỗ bến xe buýt bên kia đường mà tôi hay đợi để về nhà, cậu ta dừng lại, đưa ô cho tôi.

- Ơ, đến nhà cậu rồi à? - tôi hỏi.
- Chưa, nhưng nhà tôi ở ngay đây thôi.

Rồi cậu ta chạy ù đi, đến một chỗ rẽ thì tôi không trông thấy cậu ta nữa. Có lẽ nhà cậu ta ở hướng đó. Đợi một lúc thì xe bus tới, tôi cụp ô lại, lên xe.

***

Hôm sau và hôm sau nữa… tôi không thấy Tuân đem ô trả tôi. Mà tôi cũng ngại hỏi, tôi sợ Tuân sẽ phật lòng, nghĩ tôi là kẻ keo kiệt. Mấy hôm nay cũng không mưa nữa rồi, trời lạnh và hanh khô.

Hà Trang và Tuân vẫn giận hờn nhau như vậy. Chỉ có tôi nhận thấy thực ra họ vẫn quan tâm đến nhau. Như thế nào ư? Như khi Hà Trang bị ho húng hắng, Tuân sẽ lo lắng nhìn Hà Trang không thôi. Và khi cả lớp đã xuống nhà thể chất học đánh cầu, Tuân sẽ lén lút bỏ vào cặp Trang vỉ kẹo ngậm bạc hà thông họng. Như khi Tuân đứng trao đổi về việc Đoàn trường với một bạn gái lớp bên ở hành lang, Trang vẫn sẽ ngồi nói chuyện vui vẻ với đám con gái vây quanh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ấy.

Tôi đứng ở một bên nhìn hai người họ, thực sự có chỗ nào để cho tôi chen chân? Những hy vọng mà tôi thắp lên bấy lâu đã dần xói mòn, tưởng chừng thoái đổ.

Tiết Lịch sử mà tôi thích nhất hôm nay đã không còn hấp dẫn tôi. Căn nguyên của mọi sự kiện và sứ mạng của chúng không thể lôi tôi ra khỏi mớ ngổn ngang trong đầu. Hết tiết, tôi đi ra khỏi lớp, muốn vào thư viện, không phải để đọc sách, chỉ là muốn yên tĩnh mà thôi.

Đang thẫn thờ bước xuống cầu thang thì tôi giật mình bởi tiếng gọi:

- Niên ơi, lớp trưởng đang gọi mọi người vào để họp lớp kìa!

Tôi quay người lại, ra là Hà Trang đang gọi tôi, không để ý, tôi bước hụt một bước… Một bàn tay kéo tôi lại, nhưng không đủ sức… Trạng thái lơ lửng trong tích tắc… Cả hai chúng tôi đều ngã… May là chỉ còn cách chiếu nghỉ giữa cầu thang vài bậc, chúng tôi đều không sao, chỉ có điều Hà Trang ngã đè lên người tôi, tôi cảm thấy thấy tức ngực. Trong cơn chuếnh choáng, tôi thấy bóng người chạy vội xuống cầu thang, đỡ Hà Trang ra khỏi người tôi, hỏi cô ấy bằng giọng lo lắng vô bờ bến:

- Cậu có sao không? Đau ở đâu không? Tớ dìu cậu xuống phòng y tế.

Hà Trang lắc đầu nhìn Tuân, giọng nghèn nghẹn nước:

- Không… không sao…
- Không sao mà lại khóc – Tuân trách móc nhẹ nhàng.

Rồi Tuân mới chú ý đến người đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất là tôi:

- Niên có sao không? Đứng dậy được không?
- Ừm… tớ không sao đâu…
- Vậy được rồi.

Sau đó Tuân dìu Trang đi. Rốt cuộc, cú ngã vô tình đã gắn kết họ trở lại, vững chắc. Tôi gượng đứng dậy, phủi phủi quần áo, lúc này mới thấy khuỷu tay đau nhói, hông cũng ê ẩm, nhưng so nỗi đau trong tim tôi , nó có là gì đâu. Chút hy vọng mong manh trong tôi lúc này đã tan thành mây khói, tỏa vào không khí và biến mất không dấu vết. Chỉ thấy có vị mặn trên khóe môi khô nứt, chỉ thấy có vị đắng chát nơi cuống họng, chỉ thấy hơi nóng ẩm nơi hàng mi…

Tôi quay người đi. Chết sững khi thấy “người lạ” đang đứng đó từ lúc nào. Cậu ta chau mày nhìn tôi, đôi mắt đen thẫm lại, rồi rút ra một chiếc khăn trong túi quần, chậm rãi lau khóe mắt tôi. Tôi hơi lùi lại, cử chỉ gần gũi vậy tôi không quen. “Người lạ” thở dài, sau đó dúi chiếc khăn vào tay tôi.

- Cậu lau mắt đi, tôi nghĩ cậu nên vào phòng y tế.
- Lúc nào trong túi cậu cũng có khăn tay ư? – Tôi nắm chặt lấy chiếc khăn.

Cậu ta ngẩn ra thoáng chốc, sau đó khóe môi khẽ nhướng lên (lần này tôi chắc chắn cậu ta đã cười):

- Đừng nói mấy thứ ngớ ngẩn như vậy, để tôi đưa cậu vào phòng y tế.

Sau đó dù tôi có ý từ chối, cậu ta cũng kiên quyết đưa tôi đi, không, cậu ấy chẳng nói gì nữa cả, chỉ đơn giản, cậu ấy quàng lấy bờ vai tôi bằng bàn tay mạnh mẽ, ánh mắt lo lắng nhìn tôi. Tôi không biết nói gì nữa, một chút biết ơn dâng lên mà chẳng thể thốt ra lời.

Bản tin thời tiết thông báo trời hôm nay sẽ hửng nắng, nhiệt độ nhích dần lên, vạch nhiệt kế kéo lên gần đến 20 độ. Tôi kéo rèm cửa sổ, mở toang hai cánh cửa, sáng sớm vẫn hơi lạnh một chút, nhưng rõ ràng là thời tiết khá khẩm hơn nhiều.

Tôi lật quyển lưu bút đến trang gần cuối, lấy tờ giấy nháp mà tôi đã xé từ quyển nháp của Tuân. Nhìn nó hồi lâu, sau đó tôi gập nó lại thành chiếc máy bay giấy, phi nó ra ngoài cửa sổ. Máy bay lượn thành một đường vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống đúng cái thùng rác mà mẹ tôi để trong vườn. Không phải tôi chọn cho nó chỗ hạ cánh, mà chính nó đã chọn nơi chốn cho mình.

Tình cảm của tôi dành cho Tuân cũng vậy, tôi không thể lựa chọn việc thích hay không thích cậu ấy, cũng không thể lựa chọn việc cậu ấy thích ai, nhưng tôi có thể lựa chọn từ bỏ hay tiếp tục. Tôi chọn từ bỏ, tôi chọn delete. Tôi cho nó vào recycle bin. Không thể nói là phũ phàng hay chối bỏ, chỉ là tôi cần phải tiếp tục nhìn về phía trước. Tôi có nhiều thứ cần quan tâm hơn, như những món ăn sáng ngon lành mà mẹ tôi bỏ công dậy sớm nấu cho tôi, như là môn Lịch sử hay ho mà tôi trông đợi vào mỗi thứ tư hàng tuần, như là việc “người lạ” (sau này tôi mới biết cậu ấy tên là An) tại sao cứ xuất hiện mỗi khi tôi trông thật thảm hại hay đang khóc lóc một mình. Và lần nào cậu ấy cũng không để tôi có cơ hội chối từ, luôn luôn chủ động đưa tay về phía tôi.

***

Câu chuyện của “người lạ”.

Niên là cô nhóc lạ lùng. Lần đầu tôi nhìn thấy cô ấy là khi cô ấy đang liều mạng chạy theo chiếc xe bus, luôn miệng hét:

- Dừng lại, bác ơi, còn cái ô của cháu. Cái ô của cháu! Bác ơi!

Hẳn là cô ấy phải thích chiếc ô đó lắm. Tôi nghĩ.

May mắn là cuối cùng cửa xe cũng mở ra, chiếc ô màu hồng bị ném xuống đất. Cô ấy chạy lại, nhặt chiếc ô lên phủi bụi cho nó. Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, đúng lúc đó tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy, trong veo, sáng lấp lánh. Theo ánh mắt cô, tôi quay ra, trông thấy một anh chàng. Đó là Tuân, tôi biết cậu ta, khối 12 ai mà chẳng biết cậu ta. Tôi thì càng rõ vì cậu ta cùng đội tuyển Lý với tôi. Nhưng Tuân có lần đã nói với cậu bạn thân của mình, cũng là bạn tôi, rằng cậu ấy thích một cô bạn cùng lớp, rất xinh xắn, tên là Hà Trang. Cô bé này tôi cũng biết và hiển nhiên đó không phải là cô nhóc chạy theo xe buýt kia. Vậy ra cô nàng yêu đơn phương.

Lần thứ hai tôi gặp cô ấy là khi cô ấy bị ngã lúc xuống xe buýt. Hôm ấy trời mưa rất lạnh, cô nhóc trông thảm hại với đôi mắt đã chực nước, quần áo dính bẩn, chiếc ô màu hồng rơi tọt xuống rãnh nước. Không kịp suy nghĩ, tôi đã đỡ lấy cô ấy. Và càng ngạc nhiên hơn, tôi thò tay xuống rãnh nước hôi bẩn lấy chiếc ô màu hồng lên. Tôi biết cô nhóc này thích chiếc ô lòe loẹt ấy mà. Tôi không phải người xấu, nhưng tôi không hay làm những điều dư thừa ngớ ngẩn. Chỉ có điều, cô ấy, ánh mắt cô ấy đã khiến tôi hành động vượt ngoài tầm kiểm soát.

Rồi… tôi đã không thể không dõi theo cô nhóc ấy…

Rồi… tôi đã đau lòng khi cô ấy vì Tuân mà rơi nước mắt…

Rồi… tôi đã tức giận khi cô ấy đưa chiếc ô của tôi cho cậu ta…

Rồi… tôi đã vì muốn sánh vai với cô ấy mà nói dối là không mang ô và đi cùng cô ấy một đoạn, dù rằng hướng ngược lại mới dẫn về nhà tôi…

Rồi… tôi thấy đau thắt khi thấy cô ấy bị ngã cầu thang, thấy cô ấy một mình kìm nén, thấy bờ vai gầy run run…

Rồi… có lẽ tôi sẽ nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi…

Biết đâu cô ấy chấp nhận… Biết đâu ngày mai nắng lên…

Và đúng là nắng đã lên.