"Hạnh phúc là khi sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, bắt gặp và giữ lấy"
("Trốn để được tìm thấy" - Ngọc Nga)
Em không nhớ mình đã biết chơi trò trốn tìm từ bao giờ nữa. Nhưng em vẫn không quên được cái cảm giác khi mình là người bịt mắt để mọi người đi trốn. Sau đó, mình chạy khắp mọi ngóc ngách để tìm ra mọi người. Mỗi lần tìm ra được một người, sung sướng lắm. Và cũng vô số lần, em là người đi trốn. Khi trốn thì cố gắng tìm chỗ nào thật kín đáo để người tìm thật khó phát hiện ra. Nhưng, nếu như bạn không tìm ra mình, rồi bạn hét lớn: "Đầu hàng rồi, ra đi" thì cảm giác thật lạ. Không phải cảm giác của kẻ chiến thắng đâu nhé, mà trong lòng, thấy chưng hửng làm sao ấy!
Em vẫn nhớ như in chuyện hồi bé, lúc em bốn tuổi, em sống cùng ông bà Nội. Hôm đó, tự dưng em thích đi trốn cả nhà, em đứng nép sau chiếc tủ gỗ trong buồng, nơi đó rất tối. Và đúng như ý muốn của em, ông bà bắt đầu đi tìm sau một hồi gọi em mà em không trả lời. Em thích thú, cười tủm tỉm khi nghe tiếng gọi và tiếng bước chân của ông bà chạy tìm em khắp nhà. Thậm chí, có khi, ông Nội vào đúng cái buồng em đang đứng, lục tung chăn chiếu để tìm, em đứng sau lưng nhưng ông vẫn không phát hiện ra. Em đã đưa tay ra định với lấy áo ông nhưng lại thụt tay lại... Rồi ông bà chạy lên đồi tìm, chạy xuống vườn tìm. Sau đó, em còn nghe cả tiếng nói xôn xao của mấy ông bà, cô chú hàng xóm nữa. Ai cũng tá hỏa, đổ xô đi tìm em. Thế mà em vẫn đứng im thin thít. Đến lúc đó, cảm giác trong em đã khác, em cảm thấy sợ sệt vì nhận ra, mình đã làm một điều có lỗi rồi...Khi mọi người bán tín bán nghi, rằng em đi chơi lang thang và có khả năng đã sẩy chân xuống cái đập nước gần nhà thì em nghe tiếng khóa cửa. Mọi người định chạy ra ngoài đập nước tìm em. Bỗng em òa khóc, khóc nức nở. Em run sợ quá! Ông bà em và mọi người đã chạy ùa vào, ôm chầm lấy em, dỗ dành. Ông bà biết em đã cảm thấy có lỗi rồi nên ông chỉ nựng em rằng: “Bé trốn giỏi quá, làm cả nhà đi tìm mà vẫn không tìm ra..."...Hồi ấy, suy nghĩ trong con nhóc bốn tuổi - em đã mơ hồ nhận biết được một điều, thật thích thú, hạnh phúc khi mọi người nghĩ đến mình...
Khi lớn lên, trò chơi trốn tìm, em vẫn chơi cùng với mấy nhóc em, nhất là những hôm mất điện. Dù đi trốn hay đi tìm, thì đều cần sự kiên nhẫn. Kiên nhẫn để chờ người ta tìm thấy mình và kiên nhẫn để đi tìm thấy...
Bây giờ, hai mươi sáu tuổi. Em bảo rằng, mình thích chơi trò trốn tìm. Ai cười em nào?!
Có hôm, chỉ có em và Ky ở nhà. Ky chơi ngoài thềm. Em bèn vỗ tay hai tiếng để gọi Ky vào. Rồi em nép sau cảnh cửa phòng, và quan sát Ky qua khe cửa. Em thấy con nhóc chạy lao vào nhà, ngơ ngác nhìn quanh, không thấy em, nhóc lại chạy xuống bếp. Rồi chạy đến cửa toilet ngó vào. Đôi mắt Ky buồn thiu, Ky lững thững đi lại chân cầu thang, đứng ngước mắt nhìn lên tìm em... Lúc đó, em chịu không nổi nữa, em chạy ra bế Ky vào lòng, em rơm rớm nước mắt...
Có nhiều khi, em cảm thấy cô đơn. Đến cả cái điện thoại, thứ kết nối em với mọi người cũng nằm im bất động cả mấy ngày liền. Em đã từng chờ một tiếng chuông báo tin nhắn, chờ một cuộc gọi bất kỳ. Em nghĩ, mình không liên lạc với ai thì mọi người đều không nghĩ đến mình sao. Rồi em tắt nguồn điện thoại. Em trốn đây! Em muốn, ai gọi điện cho em, khi biết điện thoại em không liên lạc được sẽ hoài nghi linh tinh, biết đâu em gặp chuyện gì đó...Em muốn được ai đó lo lắng, muốn được ai đó bận tâm đến em. Vậy mà, cũng vì như thế, em lại càng buồn thêm khi mở điện thoại ra, không thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào...Ngay lúc đó, em thèm có ai bên cạnh, để em ôm thật chặt và ...khóc, hay chỉ đơn giản là, cần một người có thể nghe em khóc qua điện thoại. Một lần duy nhất, em gọi điện cho bà nội, khi sự cô đơn khiến em stress quá sức chịu đựng. Em ngập ngừng mãi mới nói được rằng "Bé nhớ bà lắm" rồi òa khóc. Nội khóc theo em. Từ đó, em hiểu rằng, em không được phép làm nội lo lắng thêm nữa, nội có tuổi rồi...
Trong cuộc sống em, có nhiều khoảng trống mang tên cô đơn quá. Vẫn biết, yêu thương cũng fải tự mình kết nối. Mà cái vỏ bọc em thật đáng ghét, đôi khi, em không muốn ai nhìn thấy em mềm yếu. Em không muốn ai bảo em đa sầu, đa cảm này nọ,...Hơn nữa, ai cũng có rất nhiều mối bận tâm. Tự nhiên, em lại trút thêm phiền muộn cho người thân nữa sao? Nên em không dám sẻ chia lòng mình với ai. Em mâu thuẫn quá chăng? Em thu mình trong vỏ bọc cô đơn, nhưng lại "trốn" để mong được tìm thấy, được yêu thương...
Có ai muốn chơi trốn tìm cùng em không?
Hãy kiên nhẫn tìm em nhé, nhưng đừng để em phải trốn lâu quá!
("Trốn để được tìm thấy" - Ngọc Nga)
Em không nhớ mình đã biết chơi trò trốn tìm từ bao giờ nữa. Nhưng em vẫn không quên được cái cảm giác khi mình là người bịt mắt để mọi người đi trốn. Sau đó, mình chạy khắp mọi ngóc ngách để tìm ra mọi người. Mỗi lần tìm ra được một người, sung sướng lắm. Và cũng vô số lần, em là người đi trốn. Khi trốn thì cố gắng tìm chỗ nào thật kín đáo để người tìm thật khó phát hiện ra. Nhưng, nếu như bạn không tìm ra mình, rồi bạn hét lớn: "Đầu hàng rồi, ra đi" thì cảm giác thật lạ. Không phải cảm giác của kẻ chiến thắng đâu nhé, mà trong lòng, thấy chưng hửng làm sao ấy!
Em vẫn nhớ như in chuyện hồi bé, lúc em bốn tuổi, em sống cùng ông bà Nội. Hôm đó, tự dưng em thích đi trốn cả nhà, em đứng nép sau chiếc tủ gỗ trong buồng, nơi đó rất tối. Và đúng như ý muốn của em, ông bà bắt đầu đi tìm sau một hồi gọi em mà em không trả lời. Em thích thú, cười tủm tỉm khi nghe tiếng gọi và tiếng bước chân của ông bà chạy tìm em khắp nhà. Thậm chí, có khi, ông Nội vào đúng cái buồng em đang đứng, lục tung chăn chiếu để tìm, em đứng sau lưng nhưng ông vẫn không phát hiện ra. Em đã đưa tay ra định với lấy áo ông nhưng lại thụt tay lại... Rồi ông bà chạy lên đồi tìm, chạy xuống vườn tìm. Sau đó, em còn nghe cả tiếng nói xôn xao của mấy ông bà, cô chú hàng xóm nữa. Ai cũng tá hỏa, đổ xô đi tìm em. Thế mà em vẫn đứng im thin thít. Đến lúc đó, cảm giác trong em đã khác, em cảm thấy sợ sệt vì nhận ra, mình đã làm một điều có lỗi rồi...Khi mọi người bán tín bán nghi, rằng em đi chơi lang thang và có khả năng đã sẩy chân xuống cái đập nước gần nhà thì em nghe tiếng khóa cửa. Mọi người định chạy ra ngoài đập nước tìm em. Bỗng em òa khóc, khóc nức nở. Em run sợ quá! Ông bà em và mọi người đã chạy ùa vào, ôm chầm lấy em, dỗ dành. Ông bà biết em đã cảm thấy có lỗi rồi nên ông chỉ nựng em rằng: “Bé trốn giỏi quá, làm cả nhà đi tìm mà vẫn không tìm ra..."...Hồi ấy, suy nghĩ trong con nhóc bốn tuổi - em đã mơ hồ nhận biết được một điều, thật thích thú, hạnh phúc khi mọi người nghĩ đến mình...
Khi lớn lên, trò chơi trốn tìm, em vẫn chơi cùng với mấy nhóc em, nhất là những hôm mất điện. Dù đi trốn hay đi tìm, thì đều cần sự kiên nhẫn. Kiên nhẫn để chờ người ta tìm thấy mình và kiên nhẫn để đi tìm thấy...
Bây giờ, hai mươi sáu tuổi. Em bảo rằng, mình thích chơi trò trốn tìm. Ai cười em nào?!
Có hôm, chỉ có em và Ky ở nhà. Ky chơi ngoài thềm. Em bèn vỗ tay hai tiếng để gọi Ky vào. Rồi em nép sau cảnh cửa phòng, và quan sát Ky qua khe cửa. Em thấy con nhóc chạy lao vào nhà, ngơ ngác nhìn quanh, không thấy em, nhóc lại chạy xuống bếp. Rồi chạy đến cửa toilet ngó vào. Đôi mắt Ky buồn thiu, Ky lững thững đi lại chân cầu thang, đứng ngước mắt nhìn lên tìm em... Lúc đó, em chịu không nổi nữa, em chạy ra bế Ky vào lòng, em rơm rớm nước mắt...
Có nhiều khi, em cảm thấy cô đơn. Đến cả cái điện thoại, thứ kết nối em với mọi người cũng nằm im bất động cả mấy ngày liền. Em đã từng chờ một tiếng chuông báo tin nhắn, chờ một cuộc gọi bất kỳ. Em nghĩ, mình không liên lạc với ai thì mọi người đều không nghĩ đến mình sao. Rồi em tắt nguồn điện thoại. Em trốn đây! Em muốn, ai gọi điện cho em, khi biết điện thoại em không liên lạc được sẽ hoài nghi linh tinh, biết đâu em gặp chuyện gì đó...Em muốn được ai đó lo lắng, muốn được ai đó bận tâm đến em. Vậy mà, cũng vì như thế, em lại càng buồn thêm khi mở điện thoại ra, không thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào...Ngay lúc đó, em thèm có ai bên cạnh, để em ôm thật chặt và ...khóc, hay chỉ đơn giản là, cần một người có thể nghe em khóc qua điện thoại. Một lần duy nhất, em gọi điện cho bà nội, khi sự cô đơn khiến em stress quá sức chịu đựng. Em ngập ngừng mãi mới nói được rằng "Bé nhớ bà lắm" rồi òa khóc. Nội khóc theo em. Từ đó, em hiểu rằng, em không được phép làm nội lo lắng thêm nữa, nội có tuổi rồi...
Trong cuộc sống em, có nhiều khoảng trống mang tên cô đơn quá. Vẫn biết, yêu thương cũng fải tự mình kết nối. Mà cái vỏ bọc em thật đáng ghét, đôi khi, em không muốn ai nhìn thấy em mềm yếu. Em không muốn ai bảo em đa sầu, đa cảm này nọ,...Hơn nữa, ai cũng có rất nhiều mối bận tâm. Tự nhiên, em lại trút thêm phiền muộn cho người thân nữa sao? Nên em không dám sẻ chia lòng mình với ai. Em mâu thuẫn quá chăng? Em thu mình trong vỏ bọc cô đơn, nhưng lại "trốn" để mong được tìm thấy, được yêu thương...
Có ai muốn chơi trốn tìm cùng em không?
Hãy kiên nhẫn tìm em nhé, nhưng đừng để em phải trốn lâu quá!