Đăng ngày: 5/9/13
Một năm mới lại đến, vậy là cô bé đã tròn 17 tuổi rồi. Hôm nay là sinh nhật cô, ngày 25 tháng 12. Như những người khác, đáng ra hôm nay phải là ngày vô cùng hạnh phúc với cô. Sinh nhật là mình được đóng vai chính trong cả một ngày, là ngày quây quần cùng với gia đình, bạn bè, cùng ăn bữa cơm gia thân mật, cùng đón chào một tuổi mới với chiếc bánh sinh nhật và những ánh nên lung linh. Nhưng tối hôm nay, cô bé ấy lại đi dạo một mình trên phố…

Tối Chủ Nhật ngoài đường tấp nập quá. Dù cho những cơn gió lạnh vẫn thổi qua, nhưng không gian trở nên ấm áp hơn với dòng người tấp nập trên phố, với những ánh đèn vàng hắt ra từ các cửa hiệu bên đường, với tình yêu của những đôi nam nữ khoác tay nhau dạo phố. Cô bé rảo bước trên đường, nhìn cảnh vật trôi qua như những thước phim quay chậm. Mọi người đều vui và hạnh phúc, nhưng hình như chỉ có cô là không như vậy…

Tít tít tít... Tiếng chuông tin nhắn đến.

“Chúc mừng con gái yêu của mẹ tròn 17 tuổi. Năm nay thi Đại học, cố gắng lên con nhé! Bố mẹ xin lỗi vì phải ra nước ngoài công tác vào đúng sinh nhật con. Bố mẹ có món quà sinh nhật tặng con đấy, chắc bưu điện đã chuyển đến rồi. Ở nhà ngoan con gái nhé. Bố mẹ yêu con!”

“Con cảm ơn.”

Cô khẽ mỉm cười, nụ cười có gì đó chua xót và buồn lắm. Hình như… sinh nhật năm ngoái cũng có tin nhắn thế này thì phải… Cô cảm thấy ghét chính ngày sinh của mình... bởi vì cô càng cảm thấy cô đơn hơn trong những ngày như thế… Cha mẹ cô đều là những doanh nhân thành đạt, họ thường xuyên phải đi công tác nước ngoài. Một năm, có khi cô chỉ gặp lại cha mẹ vào ngày Tết. Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, nhưng dường như quá trống trải khi chỉ có mình cô và vài người giúp việc. Những ánh đèn vàng không đủ xua đi cái lạnh lẽo vốn có, tiếng nhạc du dương không đủ xóa đi cái tịch mịch lặng im… Cô bỗng thấy sợ khi nghĩ về chính căn nhà của mình… Một nơi không có tình thương, không có bóng người. Sinh nhật, cô được nhận những món quà đắt tiền từ cha mẹ, chỉ vậy thôi... iPad, iPhone, những bộ quần áo đắt tiền,… có thể là mơ ước của nhiều người, nhưng cô, cô không cần. Cô chỉ cần một cái ôm trong ngày sinh nhật, được ở bên cha mẹ vào ngày quan trọng nhất trong năm. Nhưng những thứ bình dị đó, với cô thật quá xa xỉ.

Cô đi mãi, đi mãi, đến một khu phố cổ kính, vắng vẻ. Cô dừng lại trước một tiệm bánh nhỏ bên đường. “Tiệm bánh tình yêu” – cô ngạc nhiên trước cái tên kì lạ. Có vẻ như, cách trang trí trang nhã, ấm cúng cũng đúng với như cái tên của cửa hiệu ấy. Cửa hiệu bánh giản gị với một gam màu trắng thanh khiết, cửa tiệm nhỏ được xây theo phong cách châu Âu cổ với những giỏ hoa nhỏ xinh dọc lối đi. Từ trong cửa tiệm, những ánh đèn ấm áp hắt ra qua khung cửa sổ vòm hòa cùng tiếng nhạc dương cầm dịu êm, khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, thanh bình vô cùng. Bỗng dưng, cô thấy lạnh. Có lẽ cô cần một chỗ dừng chân ấm áp. Hôm nay là sinh nhật cô, cô cũng muốn có một chiếc bánh nhỏ và những ánh nến lung linh.

“Trông cũng ngon đấy chứ nhỉ?!” – cô thầm nghĩ khi nhìn những chiếc bánh nhỏ bày trong tủ kính, trông hấp dẫn không khác gì bánh ở những cửa hiệu nổi tiếng. Nào là cupcake với nhiều màu dễ thương, cookie nhỏ xinh ngộ nghĩnh, bánh kem dâu tây đáng yêu, ngọt ngào,… Cô chọn cho mình một chiếc Cupcake chocolate.

-Em có dùng đồ uống gì không?

-Ừm… cho em một chocolate nóng.

-Một cupcake chocolate và một chocolate nóng. Em có vẻ nghiện chocolate nhỉ?

-Vâng – cô bé mỉm cười. À, cửa hàng có nến không ạ?

-Có chứ, em cần nến sao?

-Vâng… Anh có thể cắm một cây nến lên chiếc bánh được không ạ?

-Ừ, được thôi. Hôm nay sinh nhật em sao?

Cô không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Cô chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Không gian ngoài kia sao khác với trong này đến thế. Đó là sự đối lập của ánh sáng và bóng tối, sự ấm áp và lạnh lẽo, thanh bình và hối hả. Bỗng dưng, tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man. Anh chủ quán tiến đến bàn cô, trên tay là chiếc cupcake chocolate với một cây nến nhỏ.

-Chúc mừng sinh nhật em!

-…

-Sinh nhật vui vẻ nhé!

Cô bé ngước nhìn, và dường như thấy ấm lòng với nụ cười của anh. Nụ cười ấy dịu dàng, nhẹ nhàng lắm, dường như chính nụ cười đó đã khiến cô bớt trống trải hơn, ám áp hơn trong ngày sinh nhật.

-Mặt anh có dính gì sao mà em nhìn mãi thế? – anh ngạc nhiên, lấy tay quệt quệt mặt.

-À không có gì, em xin lỗi. Cảm ơn anh!

Tiếng nhạc du dương dịu êm, ánh đèn nhẹ nhàng thanh khiết, hương chocolate ngọt ngào khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng. Không hiểu sao, thỉnh thoảng cô lại khẽ đưa mắt nhìn anh chủ quán. “Trông anh ta cũng đẹp trai đấy chứ!” – cô nghĩ thầm. “Trời ơi mình điên à, thôi đi!” – cô gõ đầu, dường như cũng thấy kì lạ với những suy nghĩ của mình. Trời đã khuya, đến lúc cô phải về rồi…

-Trời ơi, sao mưa đúng lúc này chứ? - cô cảm thấy bực và thất vọng vô cùng. Mưa to đúng ngày sinh nhật của cô. Thế nào đây, cô đi bộ và không mang theo ô. Nếu gọi người đến đón bây giờ thì thật là chán quá…

Trong lúc cô đang tần ngần đứng trước cửa, anh chủ quán tiến lại gần phía cô:

-Em có thể cầm chiếc ô này, về nhà đi, muộn rồi.

-… Cảm ơn anh, lần sau em sẽ tới trả.

Cô bé bước đi trong trời mưa tầm tã. Đêm xuống, ngoài đường vắng vẻ hơn, cơn mưa làm cho không gian càng lạnh lẽo hơn nữa. Nhưng dường như, có một trái tim đang ấm lên, và một nụ cười khẽ nở trên môi cô bé… Biết đâu đấy, biết đâu sẽ có một điều may mắn mà ông trời ban cho cô vào ngày sinh nhật của mình…

***

Một tuần sau

-Kính chào quý khách… Ồ, người quen đây mà!

-Chào anh, em tới trả anh chiếc ô này.

-Không trả cũng được mà – anh mỉm cười. Hôm nay em chọn món gì nào?

-Ừm... Như lần trước đi!

Cô ngồi lại chỗ ngồi quen thuộc của mình. Một cảm giác rất lạ đang trào dâng trong cô. Một tuần qua, cô đã mong ngóng đến ngày chủ nhật biết bao, để đi tới tiệm bánh nhỏ này. Chỉ để trả ô sao? Không, cô biết rõ không phải lý do đó. Dường như cô đang nhớ một nụ cười, một nụ cười hiền hòa và ấm áp. Cô nhớ không gian một tiệm bánh nhỏ xinh, nhớ hương vị chocolate ngọt ngào lần ấy… Cô ngồi đó, nhưng không nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố như thường lệ, mà cô dành mọi sự chú ý vào anh ấy. Có gì đó rất cuốn hút… lần đầu tiên cô nhìn anh ấy lâu đến thế… Và cứ như vậy, cô trở thành khách quen của cửa hàng. Là học sinh năm cuối, nên cô bận rộn khá nhiều. Những ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, cô đều đến tiệm bánh ấy như một thói quen trong cuộc sống. Ở nơi đây, cô cảm nhận được sự ấm áp mà lâu lắm rồi cô chưa hề có, và quan trọng nhất là… cô được nhìn thấy anh, được ở gần anh. Cô biết, hình như, cô đã thích anh mất rồi…

-Chào em, gần hai tuần rồi không tới rồi đấy!

-Tại tuần vừa rồi em đi học bù nhiều quá nên chẳng có thời gian nữa – cô mỉm cười đáp lại.

-Hôm nay thử đổi món nha, anh mời. Có một loại bánh anh mới làm, em nếm thử nhé!

Cô theo anh vào bếp. Chiếc bánh trông thật bắt mắt với lớp kem đường ngọt ngào, bên trên điểm những lát dâu tây xếp hình bông hoa. Cô thầm thán phục anh, tài nghệ của anh thực không thua gì những thợ bánh ở cửa hàng cao cấp.

-Tuyệt vời quá! Anh thật giỏi quá đi! À mà sao em không thấy anh phục vụ bàn đâu nhỉ, cả tiệm có mỗi anh thế này?

-Anh ý xin nghỉ một thời gian rồi. Mẹ anh ấy bị ốm nên anh ấy về quê thăm mẹ, có lẽ phải một thời gian dài nữa mới lên. Tiệm nhỏ tuyển nhân viên thì cũng không cần lắm, nhưng nếu chỉ có mình anh thì cũng hơi vất vả. Anh đang định nhờ bạn xem có ai đến giúp anh không?

-Vậy… Anh thuê em nhé!

-Em á? Trông em tiểu thư vậy thì có làm được không? Với cả bố mẹ em có cho không nữa? Em đang lớp 12 thế này bố mẹ sẽ không cho đâu!

-Anh đừng lo, em làm
bếp quen rồi mà. Bố mẹ em đi công tác suốt nên em toàn ở nhà một mình thôi. Em học khá mà, không sợ không dủ thời gian học đâu. Anh đồng ý đi nhé, em cũng thích làm bánh lắm, em muốn anh dạy em làm bánh nữa. Đồng ý đi nha! Yên tâm, em không đòi tiền công cao đâu – cô bé lém lỉnh nói.

-Ok, được thôi. Giờ anh là ông chủ của em đấy nhé!

Tiếng cười vang rộn khắp căn bếp nhỏ. Có lẽ tiệm bánh này chính là chốn thiên đường nhỏ bé dưới trần gian, nơi người ta luôn tìm thấy sự ấm áp và tình yêu thương. Từ hôm đó, sau mỗi buổi sáng đi học về là cô đến tiệm bánh ngay. Có lẽ nhờ có cô bé dễ thương với nụ cười tươi tắn trên môi, nên tiệm càng ngày càng đông khách. Anh giữ đúng lời hứa, mỗi tuần, anh dạy cô bé một loại bánh mới, nhưng mọi thứ chẳng đơn giản như cô tưởng tượng. Làm bánh sao mà khó đến thế... Lúc thì bánh cháy, lúc thì không nở, rồi kem văng tung tóe khắp nơi. Nhiều lúc, cô vụng về khiến cả túi bột rơi vào người, trông như một cô bé tuyết vậy. Anh thì phì cười, còn cô thì rưng rưng muốn khóc. Từ bé đến giớ, cô chưa từng vào bếp chứ đừng nói gì đến nấu ăn. Xung quanh cô luôn có người giúp việc, cuộc sống luôn đầy đủ và xa hoa, nhưng cô không muốn là một tiểu thư đài các với anh. Cô luôn muốn giúp đỡ anh làm bánh, dù cho có là phiền phức. Nhiều lần, cô trở về nhà với những vết bỏng hay những vết đứt tay. Cô bị vú nuôi cằn nhằn mãi, nhưng những lúc ấy cô chẳng  bình thường và chuẩn bị đến lớp. Năm cuối rồi, lớp cô cũng đang chuẩn bị bàn bạc để làm đồng phục lớp. Giờ sinh hoạt hôm ấy, các bạn trong lớp đều có mặt rất đầy đủ, vì đây là những kỉ niệm quý báu của đời học sinh. Cả lớp bàn tán rôm rả, đưa ra rất nhiều ý tưởng độc đáo. Nếu như trước, có lẽ cô đã ngồi thu mình, lặng lẽ quan sát mọi người ở chiếc bàn cuối lớp, nhưng cô đã quyết tâm thay đổi chính bản thân mình. Mọi người đang phân vân, không biết nên chọn màu nào cho áo lớp. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm rồi dõng dạc nói:

-Tớ nghĩ… Có lẽ nên chọn màu đỏ nâu. Màu đó sẽ hợp với những bạn có làn da trắng, da bánh mật cũng rất hợp nữa.

Mọi ánh mắt của các bạn đổ dồn về phía cô. Cô run lắm, cô nghĩ ý kiến của mình sẽ bị bác bỏ… Lớp trưởng đã phá tan bầu không khí yên lặng:

-Tớ nghĩ đó là một ý kiến rất hay. Vậy cuối giờ bạn ở lại cùng vơi đội thiết kế để bàn bạc thêm nhé!

Ngày hôm đó quả là rất tuyệt. Lần đầu tiên trong đời, cô cùng với một tập thể đông cùng làm một việc gì đó. Lần đầu tiên cô ở lại trường đến tối để cùng làm việc với các bạn. Lần đầu tiên cô ăn bánh mì ngoài cổng trưởng, lần đầu tiên cùng mọi người quây quần kể chuyện, lần đầu tiên được ăn những đồ ăn vặt bán ngoài cổng trưởng… Có quá nhiều thứ “đầu tiên” đến với cô. Những món ăn rẻ tiền, ngồi lê la khắp sàn lớp học, ở lại trường đến tối khuya,… những thứ đó với cô thật quá kì diệu. Cô cảm thấy yêu quý các bạn trong lớp hơn và dường như họ cũng cởi mở với cô hơn. Và có lẽ, cô đã bắt đầu cảm nhận được thứ gọi là “tình bạn”.

Những ngày sau đó quả thật rất tuyệt vời. Cô thầm cảm ơn anh, nhờ anh mà cô mới tìm được những giá trị cuộc sống cho riêng mình. Một tuần trôi qua, sau khi đã hoàn thành hết bài tập, cô đều cặm cụi trong bếp để làm bánh tiramisu. Bà quản gia thấy cô như vậy không khỏi xúc động. Lần đầu tiên bà thấy cô chăm chút, tỉ mỉ đến vậy… Những giọt mồ hôi, những vết đứt tay, những vết bỏng nhỏ,… dường như không làm cô nhụt chí. Trái lại, cô càng quyết tâm hơn, bởi cô muốn làm chiếc bánh này để dành tặng người cô yêu. Sau những ngày vất vả, cuối cùng cô cũng đã làm được nó – một chiếc bánh Tiramisu với những thanh Chocolate uốn cong trang trí khéo léo trên mặt bánh. Ngắm nhìn thành quả của mình, cô rơi nước mắt. Vậy là bao công sức cuối cùng cũng được đền đáp. Cô cẩn thận đặt chiếc bánh vào hộp, rồi đi sửa soạn quần áo. Cô trang điểm nhẹ nhàng, khoác lên mình chiếc váy len màu hồng. Trông cô như một nàng công chúa nhỏ. Cô ngắm mình trong gương hàng ngàn lần, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ nhất. Cô muốn hôm nay thật xinh đẹp, bởi lát nữa thôi, cô sẽ nói với anh những điều mà cô ấp ủ bấy lâu nay…

Cô đi trên những con phố nhỏ, hồi hộp và có chú lo lắng. Cô không biết anh có chấp nhận tình cảm của mình không, không biết rằng anh nghĩ gì về cô... Hàng loạt câu hỏi cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, nhưng cô không phải người hèn nhát. Cô đã yêu và cô sẽ dũng cảm để nói ra tình yêu của mình, dù cho kết quả đó là thế nào đi chăng nữa. Qua những con phố, tiệm bánh nhỏ đã hiện ra trước mắt cô. Cô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt cô dường như một cơn gió lớn, cuốn đi tất cả những ước mơ, những hy vọng của cô. Anh ở đó và trong vòng tay anh là một cô gái xinh đẹp, quý phái. Anh đang dạy cô ấy pha cà phê. Hai người trông thật hạnh phúc. Nụ cười của anh dường như rạng rỡ hơn.

-À em đến đấy à? Giới thiệu với em, đây là Trâm, người yêu của anh. Anh và chị ấy yêu nhau được hơn một năm rồi. Chị ấy đi du học, đang kì nghỉ nên về thăm nhà – anh vui vẻ giời thiệu với cô.

-Em chào chị. Hình như em đến không đúng lúc… – giọng cô nghẹn lại. Cô cố để nước mắt không trào ra.

-À không sao đâu. Anh định gọi điện cho em, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày nhé. Dạo này em cũng đang bận nhiều việc đúng không? À mà hộp gì đấy, trông như hộp bánh ý nhỉ? – anh nhìn chăm chú và có vẻ tò mò... Đúng là hộp bánh rồi. Em mua bánh à? Tiệm mình cũng bán bánh đấy mà, nếu em thích anh sẽ tặng em một cái!

-À... – cô ấp úng. Không phải đâu ạ, không phải bánh đâu, em cần đựng vài thứ nhưng không có hộp đẹp nên lấy tạm hộp này thôi. Vậy em về đây, em xin phép anh chị!

Cô quay bước, cố gắng đi thật nhanh. Anh không kịp gọi cô lại. Dường như, anh cảm nhận được điều gì lạ lùng từ cô bé… Anh muốn gọi cô lại, muốn chạy theo cô, nhưng điều đó là không được… Anh đứng đó, ánh mắt hướng về phía cửa, cho đến khi giọng nói của cô gái kéo anh trở  về với hiện thực…

Trời hôm nay lạnh thật… Trên con đường nhỏ hôm ấy, có một người con gái lững thững bước đi trong cái lạnh mùa đông… Cô cứ bước, những bước chân nặng nề. Khẽ ngước nhìn bầu trời, cô tự hỏi: “Đi đâu bây giờ?”. Bỗng dưng, trời đổ cơn mưa rào. Cô vội vàng trú dưới mái hiên căn nhà cổ… Mưa rồi, mưa làm cô nhớ lại hôm ấy, ngày sinh nhật của cô. Cũng không gian lạnh giá này, cũng cơn mưa rào này… nhưng chẳng còn ai đưa ô cho cô nữa rồi… Nhìn chiếc bánh cầm trên tay, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài… Tiramisu – chiếc bánh của tình yêu. Cô muốn tặng anh chiếc Tiramisu do chính tay cô làm, như một lời nhắn nhủ: “Hãy nghĩ đến em”… Vì anh, cô đã cố gắng tự tay làm bếp. Cô thức đến sáng sớm để học bài, để dành thời gian buổi chiều đến giúp anh công việc ở cửa hàng bánh… Những ngày ấy, với cô thật hạnh phúc… Khẽ gạt những giọt nước mắt, cô nhắm mắt lại, hít thật sâu và tự nhủ với bản thân mình:

-Không, không có gì phải hối hận cả… Anh ấy đã cho mình rất nhiều thứ, đã dạy mình rất nhiều điều. Mình yêu anh ấy, tình yêu đó mình sẽ giữ cho riêng mình... Anh ấy không biết gì cả, anh ấy không có lỗi… Mình sẽ chẳng có cơ hội nào để nói ra nữa rồi... có lẽ, cũng đã chẳng cần nữa… quên đi thôi…

Cô để hộp bánh lại và bước đi trong màn mưa lạnh giá. Hãy đẻ những giọt mưa cuốn trôi đi những muộn phiền ưu tư, hãy để những giọt mưa làm nhạt phai tình yêu của cô dành cho anh, hãy để những giọt mưa hòa tan cùng nước mắt… Cô bước đi dưới cơn mưa lạnh buốt, những hạt mưa xóa nhòa bóng hình bé nhỏ…

Một tuần sau đó, cô không còn đến tiệm bánh. Cô chặn số điện thoại của anh, không nhận cuộc gọi hay trả lời tin nhắn nào, dù cho anh luôn nhắn tin hỏi thăm cô. Cô biết, cô đang rất bất lịch sự với anh. Những lúc đọc tin nhắn hay những cuộc gọi của anh, cô chỉ khóc và khẽ nói:

-Xin lỗi anh, chỉ có như vậy em mới quên được anh thôi…

***

Lại một mùa Valentine nữa lại đến. Trên đường phố, khắp nơi đỏ rực những trái tim ấm áp. Dường như, hơi ấm của tình yêu đang xua đi cái lạnh giá của mùa đông. Trên những con phố hôm ấy, có một cô gái trong chiếc váy đỏ đang đi dạo một mình. Vẫn là thói quen cũ, cô luôn muốn thả mình trên phố phường tấp nập, hòa cùng dòng người và tận hưởng những cơn gió lạnh thoảng qua… Cô đi ngang qua một tiệm bánh. Cô dừng bước và nhìn vào trong… Bên trong tiệm, những cô gái hạnh phúc bên chàng trai trong ánh đèn vàng ấm áp. Họ cùng trò chuyện, ăn bánh trong tiếng nhạc dương cầm dịu êm. Bỗng dưng, cô thấy nhớ lại mùi vị tiramisu… Cô bước vào, chọn cho mình một chỗ ngồi và thưởng thức lại hương vị chiếc bánh mà cô từng yêu thích… Ngòn ngọt, đăng đắng… Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày hôm đó… cô tưởng như đã quên mất mùi vị của chiếc bánh này… Hương vị ấy làm cô nhớ anh da diết. Cô muốn gặp lại anh… Cô thật ngốc khi đã chọn cách im lặng để quên anh như vậy… Dù cho cô không có được tình yêu của anh, nhưng cô không được trốn tránh. Những ngày ấy cô không nguôi ngoai nỗi nhớ về anh, trái lại, cô càng muốn gặp anh hơn, càng muốn chạy đến bên anh…

Rời khỏi tiệm bánh, cô chạy đến tiệm bánh nhỏ ngày nào… Dường như cô không kìm nén được cảm xúc nữa… cô muốn nhìn thấy anh, chỉ cần như vậy thôi. Cô sẽ không gặp anh, không nói chuyện với anh… cô sẽ chỉ nhìn anh, lặng lẽ…

Băng qua những con phố dài, cô đã đến tiệm bánh ngày nào. Cô không tin vào trước mắt mình nữa… Tiệm bánh nhỏ với không gian ấm áp với tiếng nhạc dịu êm giờ ở đâu, trong khi trước mắt cô là một cửa hàng vắng vẻ, tối tăm và tĩnh mịch? Trước cửa bụi và lá khô che lấp những bậc cầu thang, dường như không có bàn tay ai dọn dẹp, chăm sóc. Cô bỗng thấy sợ… Cô gọi anh, nhưng anh tắt máy… Cô không biết phải tìm anh ở đâu nữa… Bỗng dưng, cô nhớ tới sân thượng – nơi mà cô và anh đã từng ngồi ngắm sao. Cô chạy ra sau tiệm bánh, và đi theo cầu thang dẫn lên sân thượng…

Cô thấy anh, một mình và cô độc. Cô cất tiếng gọi:

-Anh… sao anh lại ở đây?

Anh không quay lại. Cô khẽ đến bên anh. Tại sao, đã có chuyện gì xảy ra với anh? Anh trông khác trước nhiều quá. Còn đâu nụ cười ấm áp như ngày nào? Giờ cô chỉ thấy một ánh mắt buồn xa xăm, một gương mặt lạnh lùng, vô cảm.

-Em đi đi…

-Không… em sẽ pha cho anh một cốc chocolate nóng nhé…

Cô lấy chùm chìa khóa đặt bên cạnh anh và đi xuống nhà. Một lát sau, cô trả lên với hai cốc chocolate nóng trên tay. Cô đặt một cốc vào tay anh:

-Anh uống đi, em đã mất công pha đấy.

Anh vẫn không trả lời. Cô ngồi xuống cạnh anh… Họ ngồi cạnh nhau, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Cô muốn hỏi anh vì sao, muốn biết rõ mọi chuyện, nhưng cô biết, mình không có đủ can đảm để hỏi như vậy. Họ cứ ngồi như vậy, ánh mắt hướng ra phía chân trời xa xăm. Không gian tĩnh mịch, lặng im bao trùm lên tất cả…

-Anh với người yêu của anh chia tay rồi…

-Em rất tiếc…

-Không, chẳng có gì đáng tiếc cả… Cô ấy đã yêu một người khác rồi… cô ấy nói chia tay với anh ba tuần trước… Tình yêu thay đổi chỉ nhanh như một cơn gió vậy sao? – anh cười nhạt.

-Anh đã bỏ tiệm bánh rồi sao?

-Anh không muốn làm gì nữa… Tiệm bánh này… anh đặt tên theo cô ấy. Anh say mê làm bánh hơn vì anh yêu nụ cười của cô ấy mỗi khi ăn những chiếc bánh anh làm… nhưng giờ, anh làm cho ai?

Anh khóc… Lần đầu tiên, cô thấy anh khóc. Anh hẳn đã rất đau, và bây giờ cũng vậy… Cô không an ủi anh, vì cô biết mọi lời nói đều rất sáo rỗng. Cô không hỏi thêm, cô không muốn gợi nhắc cho anh về nỗi đau này… Cô nhẹ nhàng, lại gần và ôm anh…

-Hãy để em chia sẻ với anh…

Và họ cứ ngồi như vậy, cho đến lúc hoàng hôn buông xuống… Anh khẽ đẩy cô ra.

-Cảm ơn em… anh như vậy trước mặt em, thật xấu hổ quá… Anh ổn rồi. Cũng muộn rồi, em nên về nhà đi.

-Em hiểu, em sẽ về nhà thôi. Lần sau quay lại, em muốn ăn cupcake chocolate.

-… Đừng, anh sẽ…

-Em biết, anh định bảo anh sẽ không làm nữa đâu. Nhưng em sẽ quay lại anh , em nhớ hương vị ngọt ngào của chiếc bánh mà anh từng làm. Tiệm bánh này anh chăm sóc và gìn giữ vì lý do gì, chẳng phải tại nơi đây một tháng trước, anh đã bảo là vì ước mơ của anh sao? Vì ước mơ, anh rời xa cha mẹ để đi sang một con đường khác, mà nay lại từ bỏ dễ dàng thế này sao???

-… – Anh lặng im không nói gì.

-Anh ngày xưa em biết là luôn ấm áp với nụ cười hiền dịu. Tiệm bánh nhỏ mà em biết là luôn tràn đầy hương thơm, ánh sáng và tiếng nhạc… Mọi người đều nhớ hương vị những chiếc bánh anh làm… Đừng như vậy nữa anh nhé! Anh là con trai mà, tại sao em vượt qua được nỗi đau này mà anh lại không?

Anh bất ngờ, ngước lên nhìn cô. Dường như cô cũng đã biết mình lỡ nói ra điều không nên nói. Bối rối, cô quay đi:

-Em mong anh hãy vững vàng lên nhé. Cuộc sống còn nhiều điều đang chờ anh phía trước mà. Em tin anh…

Cô ra về, để lại anh trên sân thượng trống vắng. Anh nhắm mắt, hít thật sâu. Anh nhìn cốc chocolate mà cô pha và nhấp một ngụm nhỏ. Đắng… nhưng cuối cùng vẫn ngọt ngào… Ngước lên trời, anh thở dài:

-Mình thua một cô bé rồi sao?

Anh mỉm cười…

***

Một tuần sau.

Hôm nay là ngày lễ Valentine. Trên đường, những đôi tình nhân tay trong tay hạnh phúc đi bên nhau. Không gian thật ấm áp bởi tình yêu đang thắp sáng trái tim họ. Cô đang ngồi trong phòng với cây dương cầm trắng, thả hồn trong bản nhạc “Kiss the Rain”. Bỗng tiếng bảo từ điện thoại, có tin nhắn đến: “Em đến tiệm bánh đi”.

Khoác vội chiếc áo, cô chạy đến tiệm bánh nhỏ. Không còn một không gian u tối tĩnh mịch, tiệm bánh lại ấm áp như xưa với những giỏ hoa nhỏ đặt trên lối đi, những trái tim treo trên cửa sổ và tiếng nhạc du dương phát ra. Nhưng lạ thật, tiệm không có khách… Cô đẩy cửa bước vào, cô lại cảm nhận được không gian ấm áp như ngày xưa…

-Em đến rồi à, ngồi xuống bán đi, anh ra ngay – tiếng anh vọng ra từ bếp.

Một lát sau, anh đi ra, trên tay là chiếc cupcake chocolate với một cây nến nhỏ, giống như ngày đầu cô tới đây…

-Cảm ơn em…

Cô mỉm cười nhìn anh. Anh đã trở lại, nụ cười ấm áp như ngày nào.

-Em đã nói muốn ăn cupcake chocolate mà, anh làm tặng em. Cảm ơn em vì đã giúp anh đứng lên… Anh đã yếu đuối mất rồi, nhưng giờ anh đã có đủ can đảm để tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình!

-Anh… Anh như vậy em vui lắm… Em có thể đòi hỏi một yêu cầu được không?

-Được thôi, yêu cầu gì vậy?

-Anh… làm cùng em một chiếc tiramisu nhé.

-… Ừm, được thôi.

Vài tiếng sau, anh và cô đã hoàn thành chiếc tiramisu…

-Sao em lại muốn làm chiếc bánh này?

-Anh à… quà Valentine em tặng anh đấy! Từ lâu rồi, em đã muốn nói với anh: Em yêu anh. Em đã muốn nói với anh kể từ ngày em vô tình bước vào cửa… Lúc đó, em đã tự tay làm một chiếc tiramisu tặng anh, nhưng em đã không thể nói với anh. Giờ em không muốn giấu thêm nữa…

Anh lặng thinh không nói gì.

-Lần đầu tiên có một cô gái tỏ tình trước với anh đấy…

-Vậy…

Anh lấy dĩa, xắn một miếng nhỏ rồi đút cho cô. Cô ngỡ ngàng…

-Tiramisu có nghĩa là “luôn nhớ đến anh” có đúng không? Em đã ăn rồi thì phải thực hiện theo đấy nhé!

-Anh… – cô rưng rưng cảm động.

-Cảm ơn em đã đến với anh, thiên thần của anh!