Chương 12 - ĐÀO MỘ
Tần Cẩm mở choàng mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt thân quen của Kha Lương.
- Ơn trời! Em đã tỉnh lại, em đã bất tỉnh rất lâu rồi.
Hắc Bảo cũng kêu lên một tiếng như để chào đón cô đã tỉnh lại.
- Người ta đã chôn mẹ ông Hồ chưa hả anh?
Tần Cẩm thở dài, cô nghĩ có lẽ không bao giờ có thể gọi hồn bà lão được nữa. Người ta đã chôn bà rồi, tốt nhất nên để cho bà được an nghỉ.
- Hôm đó anh đã cứu em à?
- Không, hôm đó, nghe thấy tiếng Hắc Bảo kêu rất thảm thiết, anh không yên tâm về em nên quyết định quay lại tìm. Lúc anh tới, em đã ngất xỉu trên thềm.
Cô băn khoăn không biết ai cứu mình? Tần Cẩm vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp khi bàn tay của ân nhân cứu mạng chạm vào lưng; nếu như không có người ấy ra tay cứu giúp thì cô đã bị con ma nữ kia giết rồi.
* * *
Kha Lương lái xe đưa Tần Cẩm về thành phố. Trên đường đi, mọi người trầm ngâm không nói năng gì, người nào cũng mải mê theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Về đến thành phố, Kha Lương hốt hoảng kêu lên: "Có người đuổi theo chúng ta."
Tần Cẩm cũng nhận thấy có hai chiếc xe con màu đen đang bám theo họ.
Tần Cẩm hồi hộp; những chuyện này xảy ra trong mấy ngày qua khiến cô suy nhược thần kinh.
Đột nhiên, hai chiếc xe tăng tốc vượt lên trước rồi ép họ vào lề đường. Mặt Kha Lương tái xanh. Lúc nhìn thấy biển xe của bọn họ, anh ta liều mình mở cửa nhảy ra ngoài trốn. Thế nhưng người trong chiếc xe kia còn nhanh hơn; có một cái gì vụt qua, trúng vào mặt anh ta.
Kha Lương ôm mặt, ngồi phịch xuống đất. Người kia nhảy bổ tới, cầm hung khí đập mạnh vào đầu anh. Kha Lương ngồi im ôm đầu.
Tần Cẩm vội vã nhảy ra. Cô đẩy người kia một cái để bảo vệ Kha Lương. Sững sờ. Người đánh Kha Lương là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, rất đẹp. Bà ta nhìn cô không chớp mắt.
Hung khí đánh Kha Lương hóa ra là đôi giày cao gót màu đỏ.
Anh chàng đáng thương Kha Lương đứng dậy rồi nhìn về phía người đàn bà đó gọi to: "Mẹ"
Tiếng gọi của Kha Lương làm cô sợ hãi ngã phịch xuống.
Người đàn bà hung dữ này là mẹ anh ta ư?
- Mày còn dám gọi mẹ à? Đã mấy ngày nay mày không đến công ty rồi? Mày tranh thủ đợt bố mày đi công tác nước ngoài để trốn ra ngoài chơi cho đã đời hả? Làm sao nhà họ Kha lại sinh ra một đứa phá gia chi tử như mày chứ? Mày chỉ biết mỗi việc giả thần giả thánh. Bảo mày đến công ty làm thì mày không nghe. Mày trốn ra ngoài đã ba ngày nay, lại còn láo dám đánh cả tay vệ sĩ tao cử đi nữa. - Người đàn bà chửi một hồi.
Kha Lương, công ty, phá gia chi tử, mấy tiếng đó cứ ong ong trong đầu cô.
Đúng lúc đó, một trợ lý đứng sau đưa cho bà ta chiếc di động. Cô nghe thấy bà nói: "Xin chào, tôi là phu nhân Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Phi Hồng. Chúng tôi sẽ mở một cuộc họp vào chiều nay. Không có vấn đề gì đâu."
Tập đoàn Phi Hồng? Tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố này? Kha Lương là phá gia chi tử của nhà này ư?
Cái tay lưu manh luôn gõ nhịp 2/2, lúc nào cũng giả thần giả thánh hóa ra lại là thiếu gia của một gia đình nhà giàu có bậc nhất thành phố.
Kha Lương nhìn thấy mẹ mà thái độ như là gặp phải ma vậy!
- Nghe cho rõ đây, tối nay phải về nhà, nếu không sẽ biết thế nào là lễ độ đấy! - Người phụ nữ ra thông điệp cuối cùng.
Bà ta bước tới trước mặt Tần Cẩm quan sát từ đầu đến chân, một lúc lâu sau mới gật gật đầu nói:
- Khá lắm! Người dám đẩy Nạp Lan Tĩnh ta cũng không đơn giản chút nào. Hãy làm con dâu ta đi! - Nói xong bà ta bỏ đi, để lại hai kẻ đang trố mắt đờ đẫn trong vòng người hiếu kỳ đến xem.
Ngồi trong xe, không ai nói với ai câu gì.
- Anh đã lừa em.
- Đâu có, anh đã nói rồi, bắt ma chỉ là nghề phụ của anh thôi mà.
- Thế nhưng đến ma anh còn không trông thấy thì bắt cái gì, lại còn lừa người ta. Anh thấy vui lắm hả?
Nhìn nét mặt nghiêm nghị của cô, anh ta cắn môi rồi quyết định lái xe theo hướng khác. Càng đi càng hẻo lánh, rồi cuối cùng anh ta dừng xe trước một ngọn đồi nằm cách biệt, quanh đồi là các ngôi mộ. Thì ra đây là một nghĩa trang.
Tần Cẩm sợ run cả người, cô bế Hắc Bảo rồi đi theo anh chàng vào nghĩa trang. Họ bước thấp bước cao tiến sâu vào bên trong.
Cuối cùng Kha Lương dừng lại trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là ảnh của một ông già râu trắng đang cười rất kiên nghị. Cô đọc thấy tên ông là Kha Đạo.
Đột nhiên cô nhớ ra Kha Đạo là ông nội của Kha Lương.
- Ông nội anh đấy à? - Cô lắp bắp hỏi.
- Đúng vậy, đây là ông nội anh. Hồi còn nhỏ bố mẹ mải lo kiếm tiền nên anh ở với ông, anh rất quý ông. Ông là một pháp sư nổi tiếng đấy. Lúc nhỏ, anh nghĩ nghề pháp sư là nghề đáng nể nhất vì thế đến tận bây giờ anh vẫn muốn làm pháp sư.
Mặt Kha Lương buồn so.
- Nhưng bố anh lại là một doanh nhân, thuyết phục thế nào ông cũng không cho anh học nghề pháp sư của ông nội. Ông anh cũng nói anh cần phải có một nghề nghiệp đàng hoàng hơn rồi ông không dạy cho anh nữa. Sau khi ông nội mất, anh phải kế thừa sự nghiệp của bố, trở thành một doanh nhân. Anh chẳng thích nghề này chút nào.
Lúc này, trông Kha Lương yếu đuối như một đứa trẻ.
- Anh luôn mong muốn mình trở thành một pháp sư nổi tiếng như ông anh. Chuyện bắt ma cứu người. Gặp em, anh thực sự rất vui mừng, bởi anh cho rằng anh có thể giúp được em. Thế nhưng bây giờ anh đã nhận ra mình chẳng có chút tài cán nào cả.
Tần Cẩm ái ngại thay cho anh ta, cô nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi.
Anh chàng xấu hổ ôm mặt chạy mãi.
Tần Cẩm đứng đờ người ra ở đó, cô nghĩ rằng mình vừa xúc phạm một người có lý tưởng.
Đúng lúc cô đang áy náy thì Kha Lương trở về, tay cầm hai chiếc xẻng.
- Anh định làm gì thế? Chiếc xẻng này để làm gì?
- Chẳng làm gì cả, đào mộ thôi.
- Đào mộ ai cơ?
- Đương nhiên là mộ ông nội anh.
Cô nhìn xem anh có bị ấm đầu không.
- Tại sao lại phải đào mộ ông anh lên? Em không phải là kẻ đào trộm mộ.
- Khi ông anh chết, bố anh có trôn theo rất nhiều loại sách bắt ma bắt quỷ của ông. Nếu như có các loại sách ấy, anh có thể tự học được rồi.
- Bắt ma mà cũng có thể tự học được sao?
- Thử xem sao, với bây giờ cũng chẳng có cách nào hay hơn mà. Thôi đào đi, nếu ông anh biết được chúng mình đào mộ ông để cứu người, chắc ông không trách đâu.
Nhìn thấy Kha Lương đào xẻng đầu tiên rồi lại nhìn thấy nụ cười ngây thơ của anh ta, cô cười theo. Cô khấn nguyện một lúc rồi cũng bắt đầu đào.
Mộ của ông Kha Lương được xây rất kiên cố. Trời đã về chiều, mồ hôi hai người vã ra như tắm. Họ làm quên cả thời gian. Lúc trời tối, họ đã đào tới quan tài. Hai người cố gắng mở nắp quan tài. Đập vào mắt họ đầu tiên là cặp mắt mở rất to; hai người sợ hãi lùi lại vài bước. Người nằm trong quan tài là Kha Đạo - ông nội của Kha Lương - đang nhìn họ cười trìu mến.
Kha Lương lấy hết dũng khí chạm vào cái xác lạnh cóng của ông nội. Tuy ông đã chết lâu nhưng vẫn chưa nhắm mắt.
Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tần Cẩm mang bó đuốc tới. Tuy ông không thuộc tướng người hung dữ nhưng Tần Cẩm vẫn rất sợ. Kha Lương cảm thấy đau lòng; ông anh khuất núi đã bao lâu rồi mà xác vẫn không bị thối rữa, cứ như người đang ngủ vậy.
Cô lạnh hết sống lưng, liên hồi nhắc Kha Lương mau nhặt sách lên.
Nhặt sách lên rồi Kha Lương lại thấy ông nội anh đeo một chiếc khuyên tai rất đặc biệt. Chiếc khuyên tai này đẹp và tinh xảo vô cùng. Lúc còn nhỏ, Kha Lương thường sờ vào nó, anh quyết định lấy nó làm vật kỷ niệm. Chính trong khoảnh khắc đó, một trận cuồng phong nổi lên, Hắc Bảo gào lên rồi nhảy vào lòng Tần Cẩm.
Cô sợ toát mồ hôi, Kha Lương bắt đầu run cầm cập. Anh kéo tay cô chạy thục mạng về hướng để xe. Đuốc đã tắt mà mãi họ vẫn chưa chạy tới nơi. Hai người chỉ còn cách nắm chặt tay nhau rồi chạy thục mạng dưới ánh trăng. May mà họ cũng tìm được xe của mình. Họ nhảy tót vào hàng ghế trước của xe.
Nhưng Hắc Bảo vẫn gào to, thậm chí còn nhẩy cẫng lên rồi nhảy bổ về phía sau.
Họ nhận thấy cửa sau xe bị ai đó mở ra, "rầm" một tiếng thì đóng lại. Cả hai đều quay lại nhìn, song chẳng thấy gì cả. Kha Lương cắn chặt răng, nhấn ga rồi phóng xe như điên trên đường.
Hai người biết ghế sau của xe chắc chắn có một cái gì đó nhưng họ không dám lên tiếng. Tần Cẩm ôm chặt Hắc Bảo, tuy rất sợ nhưng cô vẫn gượng đùa Kha Lương "Phong cảnh chỗ này đẹp thật đấy! Có lẽ lần sau phải quay lại đây mới được." Kha Lương bật đài lên nghe nhạc nhằm thư giãn một chút, nhưng vừa bật đài lên lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc đó rõ ràng vọng ra từ phía sau xe. Tần Cẩm tắt đài đi nhưng tiếng khóc vẫn cứ luẩn quẩn trong xe.
Con đường trước mặt cứ dài lê thê. Đáng nhẽ lúc này họ đã phải ra đường cái rồi, thế mà vẫn đang loanh quanh trong đường núi. Nếu lúc này giở sách của ông ra xem chắc cũng không kịp, Kha Lương băn khoăn không biết phải làm gì nữa.
Khi anh nhấn ga chạy về phía trước thì Hắc Bảo nhảy vào ghế sau. Lúc này, tiếng trẻ con khóc hòa với tiếng kêu của Hắc Bảo thành một thứ âm thanh rền rĩ đáng sợ. Kha Lương đã nhìn thấy đường lớn rồi, anh tăng ga về hướng đó.
Phía trước xe chợt xuất hiện một bóng người, Kha Lương hét toáng lên. Anh vội vã đạp phanh làm chiếc xe trượt hẳn về một bên. Lúc này họ không nghe thấy tiếng khóc nữa. Cảnh tượng trước mặt họ bỗng chốc biến thành một vách vúi cheo leo. Nếu lúc nãy không kịp thời nhấn phanh, bây giờ hai người đã thịt nát xương tan rồi.
Bóng người đó đã cứu họ. Thế nhưng ở nơi vách núi hiểm trở này không thể có bóng người được; cái bóng đó đích thị là bóng ma.
Hai người vẫn chưa hoàn hồn. Lúc bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ hòng tìm con ma cứu mạng, Kha Lương cố ý trêu Tần Cẩm:
- Trông anh vẫn rất phong độ phải không? Kiểu tóc của anh vẫn ổn chứ?
Tần Cẩm đành phải quay ra nhìn Kha Lương, ngay lúc đó, mặt cô biến sắc.
Ánh mắt cô không nhìn vào Kha Lương mà lại dán vào cửa xe phía sau.
Kha Lương cũng nhận thấy có gì không ổn nên quay lại nhìn. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao cô lại sợ hãi đến thế. Một người đang đứng ngoài cửa xe; kỳ lạ hơn nữa là anh ta trông giống hệt Kha Lương.
Chẳng có gì đáng sợ hơn việc nhìn thấy một người giống hệt mình ngoài cửa xe nữa.
Hai người sợ hãi co vào một góc xe. Người bên ngoài lại ghé sát mặt vào cửa xe. Người đó giống Kha Lương như đúc, giống đến mức như là bóng của Kha Lương trong gương vậy.
Cửa xe từ từ mở ra, người kia liền leo lên xe. Hắc Bảo nhảy phắt lên hàng ghế trước, chui tọt vào lòng Kha Lương nằm cuộn tròn lại.
Hai người sợ chết khiếp, họ dùng hết sức mở cửa xe song không được. Họ đã bị nhốt ở trong không thể ra ngoài được nữa.
Người kia nói:
- Hai đứa bay cũng to gan lớn mật thật đấy! Đêm khuya thế này mà dám mò vào tận đây; thiếu chút nữa là bị ma giết chết đấy biết không?
Trông người đó không có ác ý gì, Kha Lương đánh bạo hỏi một câu:
- Ông là ai?
- Ta chính là ông nội của cháu.
- Sao ông không nói ông là tổ tiên của tôi cho xong đi. - Kha Lương tức giận nói.
Người kia tỏ vẻ không vui rồi đánh Kha Lương một cái:
- Cháu còn dám lấy trộm chiếc khuyên tai của ông, chính cháu đã đánh thức ông dậy. Nếu ông không kịp thời đuổi theo hai cháu, đánh đuổi bọn ác quỷ đã dẫn dụ các cháu đến đây, thì giờ này hai đứa đã thịt nát xương tan rồi; lại còn ở đây mà nói hỗn với ông hả?
Hóa ra ông ấy đã cứu họ.
Tần Cẩm không khách sáo nói với ông:
- Ông đúng là ông nội của Kha Lương ư? Sao ông lại trẻ thế?
- Bây giờ ông đã là ma rồi; chẳng lẽ đã làm ma rồi lại còn bắt ông phải mang bộ mặt già nua như trước sao? Nếu thế trông ông chẳng hấp dẫn chút nào, đúng không?
- Ông nội, ông đúng là ông nội của cháu sao? - Kha Lương xúc động hỏi.
- Đương nhiên rồi. Cháu giống hệt ông hồi còn trẻ.
Đột nhiên, người đó quay lại hỏi Tần Cẩm:
- Trông ra rất phong độ phải không?
Tần Cẩm không còn sợ nữa, dưới ánh đèn cô chăm chú ngắm ông trẻ kia, phải thừa nhận rằng ông ta rất giống Kha Lương nhưng không thanh tú như anh.
Ông nội Kha Lương nhìn kỹ mặt Tần Cẩm xong, tự nhiên thốt lên:
- Sư muội!
Hai người họ vẫn chưa hết kinh ngạc thì ông nội Kha Lương đã biến mất.
Tần Cẩm và Kha Lương lặng người đi. Sự việc xảy ra quá bất ngờ và kỳ lạ, nhưng đã đến lúc họ phải về nhà rồi.
Đường về nhà tưởng xa xôi, nhưng thực ra không khó khăn chút nào.
Tần Cẩm mở choàng mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt thân quen của Kha Lương.
- Ơn trời! Em đã tỉnh lại, em đã bất tỉnh rất lâu rồi.
Hắc Bảo cũng kêu lên một tiếng như để chào đón cô đã tỉnh lại.
- Người ta đã chôn mẹ ông Hồ chưa hả anh?
Tần Cẩm thở dài, cô nghĩ có lẽ không bao giờ có thể gọi hồn bà lão được nữa. Người ta đã chôn bà rồi, tốt nhất nên để cho bà được an nghỉ.
- Hôm đó anh đã cứu em à?
- Không, hôm đó, nghe thấy tiếng Hắc Bảo kêu rất thảm thiết, anh không yên tâm về em nên quyết định quay lại tìm. Lúc anh tới, em đã ngất xỉu trên thềm.
Cô băn khoăn không biết ai cứu mình? Tần Cẩm vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp khi bàn tay của ân nhân cứu mạng chạm vào lưng; nếu như không có người ấy ra tay cứu giúp thì cô đã bị con ma nữ kia giết rồi.
* * *
Kha Lương lái xe đưa Tần Cẩm về thành phố. Trên đường đi, mọi người trầm ngâm không nói năng gì, người nào cũng mải mê theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Về đến thành phố, Kha Lương hốt hoảng kêu lên: "Có người đuổi theo chúng ta."
Tần Cẩm cũng nhận thấy có hai chiếc xe con màu đen đang bám theo họ.
Tần Cẩm hồi hộp; những chuyện này xảy ra trong mấy ngày qua khiến cô suy nhược thần kinh.
Đột nhiên, hai chiếc xe tăng tốc vượt lên trước rồi ép họ vào lề đường. Mặt Kha Lương tái xanh. Lúc nhìn thấy biển xe của bọn họ, anh ta liều mình mở cửa nhảy ra ngoài trốn. Thế nhưng người trong chiếc xe kia còn nhanh hơn; có một cái gì vụt qua, trúng vào mặt anh ta.
Kha Lương ôm mặt, ngồi phịch xuống đất. Người kia nhảy bổ tới, cầm hung khí đập mạnh vào đầu anh. Kha Lương ngồi im ôm đầu.
Tần Cẩm vội vã nhảy ra. Cô đẩy người kia một cái để bảo vệ Kha Lương. Sững sờ. Người đánh Kha Lương là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, rất đẹp. Bà ta nhìn cô không chớp mắt.
Hung khí đánh Kha Lương hóa ra là đôi giày cao gót màu đỏ.
Anh chàng đáng thương Kha Lương đứng dậy rồi nhìn về phía người đàn bà đó gọi to: "Mẹ"
Tiếng gọi của Kha Lương làm cô sợ hãi ngã phịch xuống.
Người đàn bà hung dữ này là mẹ anh ta ư?
- Mày còn dám gọi mẹ à? Đã mấy ngày nay mày không đến công ty rồi? Mày tranh thủ đợt bố mày đi công tác nước ngoài để trốn ra ngoài chơi cho đã đời hả? Làm sao nhà họ Kha lại sinh ra một đứa phá gia chi tử như mày chứ? Mày chỉ biết mỗi việc giả thần giả thánh. Bảo mày đến công ty làm thì mày không nghe. Mày trốn ra ngoài đã ba ngày nay, lại còn láo dám đánh cả tay vệ sĩ tao cử đi nữa. - Người đàn bà chửi một hồi.
Kha Lương, công ty, phá gia chi tử, mấy tiếng đó cứ ong ong trong đầu cô.
Đúng lúc đó, một trợ lý đứng sau đưa cho bà ta chiếc di động. Cô nghe thấy bà nói: "Xin chào, tôi là phu nhân Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Phi Hồng. Chúng tôi sẽ mở một cuộc họp vào chiều nay. Không có vấn đề gì đâu."
Tập đoàn Phi Hồng? Tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố này? Kha Lương là phá gia chi tử của nhà này ư?
Cái tay lưu manh luôn gõ nhịp 2/2, lúc nào cũng giả thần giả thánh hóa ra lại là thiếu gia của một gia đình nhà giàu có bậc nhất thành phố.
Kha Lương nhìn thấy mẹ mà thái độ như là gặp phải ma vậy!
- Nghe cho rõ đây, tối nay phải về nhà, nếu không sẽ biết thế nào là lễ độ đấy! - Người phụ nữ ra thông điệp cuối cùng.
Bà ta bước tới trước mặt Tần Cẩm quan sát từ đầu đến chân, một lúc lâu sau mới gật gật đầu nói:
- Khá lắm! Người dám đẩy Nạp Lan Tĩnh ta cũng không đơn giản chút nào. Hãy làm con dâu ta đi! - Nói xong bà ta bỏ đi, để lại hai kẻ đang trố mắt đờ đẫn trong vòng người hiếu kỳ đến xem.
Ngồi trong xe, không ai nói với ai câu gì.
- Anh đã lừa em.
- Đâu có, anh đã nói rồi, bắt ma chỉ là nghề phụ của anh thôi mà.
- Thế nhưng đến ma anh còn không trông thấy thì bắt cái gì, lại còn lừa người ta. Anh thấy vui lắm hả?
Nhìn nét mặt nghiêm nghị của cô, anh ta cắn môi rồi quyết định lái xe theo hướng khác. Càng đi càng hẻo lánh, rồi cuối cùng anh ta dừng xe trước một ngọn đồi nằm cách biệt, quanh đồi là các ngôi mộ. Thì ra đây là một nghĩa trang.
Tần Cẩm sợ run cả người, cô bế Hắc Bảo rồi đi theo anh chàng vào nghĩa trang. Họ bước thấp bước cao tiến sâu vào bên trong.
Cuối cùng Kha Lương dừng lại trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là ảnh của một ông già râu trắng đang cười rất kiên nghị. Cô đọc thấy tên ông là Kha Đạo.
Đột nhiên cô nhớ ra Kha Đạo là ông nội của Kha Lương.
- Ông nội anh đấy à? - Cô lắp bắp hỏi.
- Đúng vậy, đây là ông nội anh. Hồi còn nhỏ bố mẹ mải lo kiếm tiền nên anh ở với ông, anh rất quý ông. Ông là một pháp sư nổi tiếng đấy. Lúc nhỏ, anh nghĩ nghề pháp sư là nghề đáng nể nhất vì thế đến tận bây giờ anh vẫn muốn làm pháp sư.
Mặt Kha Lương buồn so.
- Nhưng bố anh lại là một doanh nhân, thuyết phục thế nào ông cũng không cho anh học nghề pháp sư của ông nội. Ông anh cũng nói anh cần phải có một nghề nghiệp đàng hoàng hơn rồi ông không dạy cho anh nữa. Sau khi ông nội mất, anh phải kế thừa sự nghiệp của bố, trở thành một doanh nhân. Anh chẳng thích nghề này chút nào.
Lúc này, trông Kha Lương yếu đuối như một đứa trẻ.
- Anh luôn mong muốn mình trở thành một pháp sư nổi tiếng như ông anh. Chuyện bắt ma cứu người. Gặp em, anh thực sự rất vui mừng, bởi anh cho rằng anh có thể giúp được em. Thế nhưng bây giờ anh đã nhận ra mình chẳng có chút tài cán nào cả.
Tần Cẩm ái ngại thay cho anh ta, cô nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi.
Anh chàng xấu hổ ôm mặt chạy mãi.
Tần Cẩm đứng đờ người ra ở đó, cô nghĩ rằng mình vừa xúc phạm một người có lý tưởng.
Đúng lúc cô đang áy náy thì Kha Lương trở về, tay cầm hai chiếc xẻng.
- Anh định làm gì thế? Chiếc xẻng này để làm gì?
- Chẳng làm gì cả, đào mộ thôi.
- Đào mộ ai cơ?
- Đương nhiên là mộ ông nội anh.
Cô nhìn xem anh có bị ấm đầu không.
- Tại sao lại phải đào mộ ông anh lên? Em không phải là kẻ đào trộm mộ.
- Khi ông anh chết, bố anh có trôn theo rất nhiều loại sách bắt ma bắt quỷ của ông. Nếu như có các loại sách ấy, anh có thể tự học được rồi.
- Bắt ma mà cũng có thể tự học được sao?
- Thử xem sao, với bây giờ cũng chẳng có cách nào hay hơn mà. Thôi đào đi, nếu ông anh biết được chúng mình đào mộ ông để cứu người, chắc ông không trách đâu.
Nhìn thấy Kha Lương đào xẻng đầu tiên rồi lại nhìn thấy nụ cười ngây thơ của anh ta, cô cười theo. Cô khấn nguyện một lúc rồi cũng bắt đầu đào.
Mộ của ông Kha Lương được xây rất kiên cố. Trời đã về chiều, mồ hôi hai người vã ra như tắm. Họ làm quên cả thời gian. Lúc trời tối, họ đã đào tới quan tài. Hai người cố gắng mở nắp quan tài. Đập vào mắt họ đầu tiên là cặp mắt mở rất to; hai người sợ hãi lùi lại vài bước. Người nằm trong quan tài là Kha Đạo - ông nội của Kha Lương - đang nhìn họ cười trìu mến.
Kha Lương lấy hết dũng khí chạm vào cái xác lạnh cóng của ông nội. Tuy ông đã chết lâu nhưng vẫn chưa nhắm mắt.
Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tần Cẩm mang bó đuốc tới. Tuy ông không thuộc tướng người hung dữ nhưng Tần Cẩm vẫn rất sợ. Kha Lương cảm thấy đau lòng; ông anh khuất núi đã bao lâu rồi mà xác vẫn không bị thối rữa, cứ như người đang ngủ vậy.
Cô lạnh hết sống lưng, liên hồi nhắc Kha Lương mau nhặt sách lên.
Nhặt sách lên rồi Kha Lương lại thấy ông nội anh đeo một chiếc khuyên tai rất đặc biệt. Chiếc khuyên tai này đẹp và tinh xảo vô cùng. Lúc còn nhỏ, Kha Lương thường sờ vào nó, anh quyết định lấy nó làm vật kỷ niệm. Chính trong khoảnh khắc đó, một trận cuồng phong nổi lên, Hắc Bảo gào lên rồi nhảy vào lòng Tần Cẩm.
Cô sợ toát mồ hôi, Kha Lương bắt đầu run cầm cập. Anh kéo tay cô chạy thục mạng về hướng để xe. Đuốc đã tắt mà mãi họ vẫn chưa chạy tới nơi. Hai người chỉ còn cách nắm chặt tay nhau rồi chạy thục mạng dưới ánh trăng. May mà họ cũng tìm được xe của mình. Họ nhảy tót vào hàng ghế trước của xe.
Nhưng Hắc Bảo vẫn gào to, thậm chí còn nhẩy cẫng lên rồi nhảy bổ về phía sau.
Họ nhận thấy cửa sau xe bị ai đó mở ra, "rầm" một tiếng thì đóng lại. Cả hai đều quay lại nhìn, song chẳng thấy gì cả. Kha Lương cắn chặt răng, nhấn ga rồi phóng xe như điên trên đường.
Hai người biết ghế sau của xe chắc chắn có một cái gì đó nhưng họ không dám lên tiếng. Tần Cẩm ôm chặt Hắc Bảo, tuy rất sợ nhưng cô vẫn gượng đùa Kha Lương "Phong cảnh chỗ này đẹp thật đấy! Có lẽ lần sau phải quay lại đây mới được." Kha Lương bật đài lên nghe nhạc nhằm thư giãn một chút, nhưng vừa bật đài lên lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc đó rõ ràng vọng ra từ phía sau xe. Tần Cẩm tắt đài đi nhưng tiếng khóc vẫn cứ luẩn quẩn trong xe.
Con đường trước mặt cứ dài lê thê. Đáng nhẽ lúc này họ đã phải ra đường cái rồi, thế mà vẫn đang loanh quanh trong đường núi. Nếu lúc này giở sách của ông ra xem chắc cũng không kịp, Kha Lương băn khoăn không biết phải làm gì nữa.
Khi anh nhấn ga chạy về phía trước thì Hắc Bảo nhảy vào ghế sau. Lúc này, tiếng trẻ con khóc hòa với tiếng kêu của Hắc Bảo thành một thứ âm thanh rền rĩ đáng sợ. Kha Lương đã nhìn thấy đường lớn rồi, anh tăng ga về hướng đó.
Phía trước xe chợt xuất hiện một bóng người, Kha Lương hét toáng lên. Anh vội vã đạp phanh làm chiếc xe trượt hẳn về một bên. Lúc này họ không nghe thấy tiếng khóc nữa. Cảnh tượng trước mặt họ bỗng chốc biến thành một vách vúi cheo leo. Nếu lúc nãy không kịp thời nhấn phanh, bây giờ hai người đã thịt nát xương tan rồi.
Bóng người đó đã cứu họ. Thế nhưng ở nơi vách núi hiểm trở này không thể có bóng người được; cái bóng đó đích thị là bóng ma.
Hai người vẫn chưa hoàn hồn. Lúc bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ hòng tìm con ma cứu mạng, Kha Lương cố ý trêu Tần Cẩm:
- Trông anh vẫn rất phong độ phải không? Kiểu tóc của anh vẫn ổn chứ?
Tần Cẩm đành phải quay ra nhìn Kha Lương, ngay lúc đó, mặt cô biến sắc.
Ánh mắt cô không nhìn vào Kha Lương mà lại dán vào cửa xe phía sau.
Kha Lương cũng nhận thấy có gì không ổn nên quay lại nhìn. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao cô lại sợ hãi đến thế. Một người đang đứng ngoài cửa xe; kỳ lạ hơn nữa là anh ta trông giống hệt Kha Lương.
Chẳng có gì đáng sợ hơn việc nhìn thấy một người giống hệt mình ngoài cửa xe nữa.
Hai người sợ hãi co vào một góc xe. Người bên ngoài lại ghé sát mặt vào cửa xe. Người đó giống Kha Lương như đúc, giống đến mức như là bóng của Kha Lương trong gương vậy.
Cửa xe từ từ mở ra, người kia liền leo lên xe. Hắc Bảo nhảy phắt lên hàng ghế trước, chui tọt vào lòng Kha Lương nằm cuộn tròn lại.
Hai người sợ chết khiếp, họ dùng hết sức mở cửa xe song không được. Họ đã bị nhốt ở trong không thể ra ngoài được nữa.
Người kia nói:
- Hai đứa bay cũng to gan lớn mật thật đấy! Đêm khuya thế này mà dám mò vào tận đây; thiếu chút nữa là bị ma giết chết đấy biết không?
Trông người đó không có ác ý gì, Kha Lương đánh bạo hỏi một câu:
- Ông là ai?
- Ta chính là ông nội của cháu.
- Sao ông không nói ông là tổ tiên của tôi cho xong đi. - Kha Lương tức giận nói.
Người kia tỏ vẻ không vui rồi đánh Kha Lương một cái:
- Cháu còn dám lấy trộm chiếc khuyên tai của ông, chính cháu đã đánh thức ông dậy. Nếu ông không kịp thời đuổi theo hai cháu, đánh đuổi bọn ác quỷ đã dẫn dụ các cháu đến đây, thì giờ này hai đứa đã thịt nát xương tan rồi; lại còn ở đây mà nói hỗn với ông hả?
Hóa ra ông ấy đã cứu họ.
Tần Cẩm không khách sáo nói với ông:
- Ông đúng là ông nội của Kha Lương ư? Sao ông lại trẻ thế?
- Bây giờ ông đã là ma rồi; chẳng lẽ đã làm ma rồi lại còn bắt ông phải mang bộ mặt già nua như trước sao? Nếu thế trông ông chẳng hấp dẫn chút nào, đúng không?
- Ông nội, ông đúng là ông nội của cháu sao? - Kha Lương xúc động hỏi.
- Đương nhiên rồi. Cháu giống hệt ông hồi còn trẻ.
Đột nhiên, người đó quay lại hỏi Tần Cẩm:
- Trông ra rất phong độ phải không?
Tần Cẩm không còn sợ nữa, dưới ánh đèn cô chăm chú ngắm ông trẻ kia, phải thừa nhận rằng ông ta rất giống Kha Lương nhưng không thanh tú như anh.
Ông nội Kha Lương nhìn kỹ mặt Tần Cẩm xong, tự nhiên thốt lên:
- Sư muội!
Hai người họ vẫn chưa hết kinh ngạc thì ông nội Kha Lương đã biến mất.
Tần Cẩm và Kha Lương lặng người đi. Sự việc xảy ra quá bất ngờ và kỳ lạ, nhưng đã đến lúc họ phải về nhà rồi.
Đường về nhà tưởng xa xôi, nhưng thực ra không khó khăn chút nào.