Tháng 5…
Trời đã khuya lắm, im ắng đến kì lạ, chỉ văng vẳng tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa, tiếng tivi từ một nhà nào đó đang xem bóng đá đêm. Gió đầu hè nhè nhẹ thổi luồn lách vào nhà người ta qua những ô cửa sổ mở rộng, xổ tung cả những chiếc rèm đang được xếp lại gọn ghẽ. Có vẻ như mọi người đều đã ngủ…
Thật ra thì chỉ là “có vẻ” thôi, chứ đâu đó trong khắp thành phố này, vẫn còn một số không nhỏ những “chiến sĩ” đang “miệt mài” chiến đấu bên… chiếc đèn học. Họ chính những học sinh năm cuối Trung học, hay nói cách khác, là những học sinh lớp 12. Và cô bạn trong câu chuyện của chúng ta cũng là một trong những chiếc sĩ ấy.
Lờ đờ lờ đờ, hai mí mắt Linh như muốn dính vào nhau. Buồn ngủ quá! Lại được con muỗi dở hơi cứ vo ve bên cạnh. Gió thì chốc chốc lại hiu hiu thổi, mơn man làn da, thật có khác nào trêu ngươi nó hay không? Linh ngáp một hơi thật dài, đứng dậy vươn vai vài cái. Lưng nó mỏi nhừ vì từ chiều tới giờ nó vẫn bám riết lấy cái bàn, miệt mài ôm lấy đống sách vở và tài liệu. Nhưng nó không được phép ngủ, cả ngày hôm qua nó trót đi chơi lần cuối cùng với lớp, giờ phải học bù thì mới kịp tiến độ. Sắp thi rồi, thi xong thì có ngủ đến trương mắt cũng được.
Tự pha cho mình một tách cà phê nhiều sữa, Linh tựa người vào lan can, nhìn thành phố thấp thoáng đèn phía dưới. Nhà nó ở chung cư, những tầng hai mươi, thành ra lúc này trước mắt nó chỉ một màu đen hun hút, điểm xuyết những ánh đèn vàng như sao xa. Trời trong quá, không khí thật dễ chịu làm sao. Mặt trăng lành lạnh trên kia, hững hờ nhìn nó. Những dải mây vắt nhẹ qua bầu trời. Gió vẫn hiu hiu.
Hít một hơi thật sâu, Linh quay vào bàn học. Trên bàn nó la liệt nào đề Toán, đề Văn, lại còn mấy quyển luyện thi trắc nghiệm Lý nữa. Linh nhìn ngán ngẩm, thở dài. Bên cạnh nó, chiếc đồng hồ hình con mèo có đôi mắt to như cái chén, kim giờ đang nhích dần sang số hai. Hôm nay, nó đã học liên tục từ tám giờ tối, gần sáu tiếng đã trôi qua rồi. Đĩa bánh mẹ để bên cạnh để ăn đêm vẫn nằm lăn lóc. Linh nghiêng người, tay chống cằm nghĩ ngợi vẩn vơ. Nó bắt đầu thấy lơ mơ, chẳng muốn động thêm vào mấy cái số lằng nhằng khó nhớ nữa. Kệ, mệt thì nghỉ, cố quá thành quá cố thì chết, lúc này mà ốm lăn ra đấy thì tha hồ học thêm một năm nữa nhé. Bụng bảo dạ, Linh hớn hở xếp lại sách vở sang một bên. Nhưng ly cà phê lúc nãy khiến nó chưa buồn ngủ. Nó vươn vai, với lấy cái ba lô soạn sẵn sách vở cho ngày mai. Chợt nó thấy một cái túi màu hồng nằm bẹp dúm ở góc giá sách. Cái gì đây nhỉ? Linh tò mò lôi cái túi đã bị kẹt một góc vào khe tường. Khi mở ra, nó “À” lên, cười thích thú. Hóa ra là quyển sổ mà nó mua từ đầu năm, về cứ kêu loạn lên là mất, ai dè lại ở đây cơ chứ. Linh bị mắc cái bệnh, cứ thấy cái gì hay hay là mua về mà chẳng cần biết là có dùng đến hay không. Quyển sổ này nó mua hôm được nghỉ tiết cuối, mấy đứa con gái rủ nhau ra hiệu sách gần trường. Chậc, ai dè là nó lại nằm ở đây thế này, mà cũng tại Linh “gọn gàng” quá cơ.
Nhìn thấy quyển sổ mới, tự dưng Linh lại muốn viết. Nhưng viết gì bây giờ? Nó ngán mấy bài phân tích tác phẩm lắm rồi. Mà ai lại đi viết phân tích vào sổ cơ chứ. Hay là… viết nhật ký nhỉ?
Linh gật đầu một cái, rồi mở trang đầu hí hoáy. Nó quen viết blog hơn là viết tay, nhưng viết trên giấy cũng có cái thú riêng đấy chứ. Cho dù là chẳng hợp thời hợp cảnh chút nào, nhưng chính giữa cái lúc căng như dây đàn thế này, những trang nhật ký tự nhiên lại trở thành chốn bình yên đến kỳ lạ. Và rồi nó viết. Rồi những ngày sau nữa, dù học căng đến thế nào, nó vẫn cố viết trước khi đi ngủ, vừa viết vừa tự bảo mình, coi như là luyện viết nhanh, luyện viết đẹp, tốt cho thi Văn thế còn gì.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay tự nhiên mình lại có hứng viết nhật kí. Có lẽ do mình là một thiếu nữ (mà xét cho cùng cái này mình cũng không rõ) và thiếu nữ ấy đang ở trong giai đoạn khủng hoảng khi cuộc đời bị đày đoạ với một mớ sách vở, bị nhồi như nhồi vịt, có khổ cho thiếu nữ này không??? Lại còn được con Huyền, chiều nay nó dám cho mình leo cây những hai tiếng, lúc gặp lại còn úp úp mở mở dấm da dấm dớ, hừm, đã thế mình thông báo chính thức là mình dỗi nó.
Còn có hơn một tuần nữa là hết năm học. Buồn. Hôm nay chị Mí đi học mang sổ đi ,gọi là “làm lưu bút”, nhưng lại chỉ xin các bạn mỗi đứa một... sợi tóc với in một dấu vân tay lên cái ô vuông. Thấy mà ghê, nhìn quyển sổ toàn mực với tóc không. Nó còn bảo: “Sau này có gì tao sẽ là người cung cấp nguồn ADN của chúng mày.”
Sáng nay tự nhiên lại để ý lúc lớp trưởng viết lên góc bảng số ngày còn lại đến ngày thi tốt nghiệp. Nó đã bắt đầu viết như thế đã được hơn một tháng, đến giờ chỉ còn hai mươi ngày thôi. Lúc mới nhìn mình thấy bình thường, còn đến hôm nay, tự nhiên mình lại thấy sợ. Chả hiểu có ôn hết không, mà mình sợ Sử lắm ấy... Học mãi rồi mà cứ loạn cào cào cả lên, haizz.
À quên, hôm nay mình nhìn thấy bạn thần tượng của mình cười. Ôi xời ạ, khỏi hỏi vì sao con Huyền với mình gọi bạn ý là thần tượng. Ôi tự nhiên nhắc đến con Huyền, mình lại điên cả lên, tức quá đi mất.
Ngày… tháng… năm…
Sáng sớm, vừa mới đến mình đã kéo ngay con Thủy "hử" đi mua xôi ở căng-tin. Hic, mình quá phục nó cái khoản chen chúc, được thêm cái mồm to, không có nó đi cùng chắc đến chưa mình cũng chẳng có cái gì mà nhét vào bụng. Yêu mày lắm nhớ Thủy ạ, mà cũng tại bác căng-tin quí mày cơ, suốt ngày nhận làm con dâu, hí hí.
Đến cuối năm rồi mà mình còn phải trực nhật, đúng là số con ruồi. Lại còn đúng hôm mất chổi mới nhục chứ. Ờm, nhưng mà lại có cơ hội sang lớp bạn ấy mượn chổi. Lúc đi đổ rác mình lại thấy bạn ấy cười, haizz, đúng là liều thuốc bổ giữa ngày căng thẳng.
Buổi trưa đạp xe về nhà, mọi khi cứ cắm cúi mặt mũi mà đạp, thế mà hôm nay mình lại đạp rõ chậm, thong dong ngắm cảnh. Đi qua đường Kim Mã, phía dưới là phố Vạn Phúc, cả đoạn đường trồng toàn bằng lăng. Lần trước mình nhìn bằng lăng mới ra lá non, đỏ lấm tấm như lá phong, thế mà giờ xanh um cả lên rồi, có mấy cây nở hoa sớm, tím rực cả một góc. Thỉnh thoảng đã có tiếng ve, hè thật rồi, vừa buồn vừa lo...
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mới 4h30 mình đã lụi cụi bò dậy. Cô dạy Sử bảo sẽ kiểm tra xem học hành đến đâu rồi, thôi vì cuộc đời phía trước, cố lên vậy. Nhìn nhóc Bi vẫn ngủ ngon lành, mình ghen tị thế chứ. Lâu lắm rồi mình không được ngủ thanh thản như nó...
May mà biết thân biết phận đã học bài lại. Y như rằng cô tóm mình lên bảng, mình biết số mình là số con ruồi mà lại. Dù đến lúc này sổ sách khóa rồi, không lấy điểm nữa cơ mà vẫn sợ. Cuối cùng cũng qua cửa, mong là đến cuối tháng này những cái mình đã học vẫn còn ở trong đầu mình. Sợ nhất là đến gần lúc thi tự nhiên... quên sạch!
Mình vừa chiến xong mấy đề Toán năm trước, cả chính thức lẫn dự bị, cũng không khó lắm. Mình sẽ làm được, đúng không? Cố lên!!!
Mình với con Huyền vẫn dỗi nhau. Thật ngớ ngẩn, nhưng chờ đấy mà mình làm lành trước nhớ, xì!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là ngày mặc đồng phục lớp. Mình chả thích mặc váy, cơ mà nhìn cảnh 37 đứa con gái bắt một thằng con trai duy nhất ra hành lang đứng canh cửa để thay đồng phục mà mình chết cười. Các bạn mặc váy trông xinh thế cơ chứ, cả mình cũng xinh, hớ hớ. NHƯNG MÀ... trời ạ... xinh để làm gì... khi mà mình phải làm cái trò đáng xấu hổ thế này... Đường đường một đứa như mình, như mình, mà lại phải đứng trước cửa WC nam, chào từng đứa một bước ra từ WC: "Em chào anh ạ!" suốt 15 phút ra chơi, huhu. Mà người cuối cùng ra không ai khác lại là bạn í ấy nữa chứ, khác gì đeo mo vào mặt không? THỀ KHÔNG BAO GIỜ CHƠI CÁI TRÒ OẲN TÙ TÌ SAI KHIẾN NÀY NỮA!!!
Minh Anh mới chôm được từ con bạn nó bên trường X đề cương Sinh 100 câu trắc nghiệm. Nghe nói cô giáo bên ấy bảo chỉ cần học 100 câu này là đủ, thi kiểu gì ít nhất cũng được 8. Mà 8 là ước mơ lắm rồi ấy! Có gì mai photo về tham khảo. À, nhớ phải đăng kí thi thử Đại học ở Chùa Bộc nữa chứ, không nhanh hết phiếu là toi. Nhìn cái chồng đề Toán thầy mới phát cho mà mình phát ớn. Cố lên thôi, còn hai tháng nữa thì tha hồ mà chơi.
Ngày… tháng… năm…
Mình không hề muốn viết ra dòng này, cơ mà mình vẫn phải viết: Hôm nay là buổi học cuối cùng mất rồi, huhu. Mình không bao giờ được làm học sinh nữa đâu, hết ngày mai mình thành đứa... thất học mất rồi. Đã thất tình, thất nghiệp giờ lại thêm thất học không nơi nào dung túng. Mình thật khổ quá đi mà, òa òa.
Sáng nay mình cố tình đi học muộn. Mấy lần trước đi muộn mình toàn trèo cổng sau nên thoát cả. Hôm nay muốn thử cảm giác “được” chú Khanh bảo vệ ghi sổ thế nào. Bus đến chậm, kệ. Còn một đoạn nữa mới đến trường mà đã nghe tiếng trống, kệ. Chưa lúc nào mình dám nhởn nhơ thế này. Thế mà đến nơi, haizz, cả một lố đi học muộn. Đến lúc hỏi tên để ghi sổ, hóa ra toàn một lũ lớp 12. Thế là chú Khanh cười cho cả lũ đi qua, hơ hơ. May cho mấy đứa lớp 11 lẫn vào nhé. Đấy, muốn bị ghi sổ một lần mà cũng không được, đúng là số con ruồi.
Tiết học cuối cùng là tiết Toán. Mọi ngày mình cũng chả ưa ông thầy dạy Toán mấy, thế nhưng hôm nay lại muốn... học thêm tiết sáu. Thầy nói hôm nay đứa nào phải lên bảng làm bài cuối cùng, đứa ấy sau này chắc chắc làm giáo viên dạy Toán. Thằng Thắng bị tóm, xem chừng nó cũng có tương lai lắm lắm.
Trưa nay không về nhà, ở lại ăn mì tôm chanh lần cuối với tư cách học sinh trường mình. Mì tôm chanh ăn ở trường mình là ngon nhất, thiếu đi mấy cây cọ với cái ghế đá, cái bếp lò là mất hẳn vị ngon. Thảo nào có mấy anh chị lên Đại học rồi vẫn về trường ăn mì. Ăn xong rồi thì ra hành lang lớp mình hóng gió. Cây xanh ngút mắt, nhìn ra cả phía sân vận động. Bỗng dưng muốn khóc.
Con Huyền vẫn không thấy nói năng gì, mình nhớ nó...
Lễ sơ kết cuối năm học.
Từ sáng sớm, trường đã đông nghẹt người. Xem ra hôm nay không có học sinh lớp 12 nào vắng mặt, mà cũng chưa bao giờ tụi nó lại mặc đồng phục… đầy đủ như thế. Đứa nào đứa nấy cười tươi rạng rỡ, hôm nay trời đẹp thế cơ mà. Nắng vàng ruộm, ửng lên những sắc đỏ chói chang của hàng phượng, trời xanh ngắt lãng đãng vài dải mây trắng. Ôi, đời học sinh.
Cô hiệu trưởng thông báo hôm nay lớp 12 sẽ ngồi ở khu giữa, đối diện sân khấu, hai khối kia ngồi hai bên. Thật chả khác gì mấy nhóc lớp 10 hôm khai giảng. Tiếng cười đùa, nhốn nháo, la ó, nói chung đủ cả. Chú bảo vệ với thầy hiệu phó lại được một hôm bở hơi tai, nói khản cả giọng mà chỉ được chốc lát lại đâu vào đấy.
Linh đã đến từ sớm, nó có ý ngóng Huyền, nhưng chờ mãi không thấy con bạn đâu. Đến khi buổi lễ bắt đầu được một lúc mới thấy Huyền lò dò đến. “Chậc, cứ tưởng nó làm sao, mình đúng là chỉ được cái lo xa.” - Linh thở phào, thầm nghĩ - “mà mình đang dỗi nó cơ mà, lo cho nó làm gì chứ”, nghĩ thế Linh lại quay ngoắt lên trên.
Buổi tổng kết giống hệt như mọi năm, cũng có cô hiệu trưởng phát biểu, cũng có học sinh đại diện lên bày tỏ, nhưng hôm nay Linh không còn ngáp ruồi hay ngó nhìn các anh chị lớp 12 mà cười thầm nữa. Vì chính nó đang ở trong vị trí ấy, ngay lúc này đây. Linh im lặng, trong lòng trùng xuống. Thấp thoáng, bên lớp C hình như có đứa khóc…
Rồi tất cả cũng kết thúc. Tụi lớp 10, lớp 11 đã trốn về hết, lớp đã lên xe đi chơi, lớp đi ăn uống. Bọn nó còn cả một mùa hè dài đấy hứng khởi đang chờ đợi. Sân trường chỉ toàn là 12.
Huyền kéo mấy đứa ra cổng trường, lúc sau quay lại, đứa nào cũng ôm một bó hướng dương lớn, rực rỡ trong nắng đầu hè. Nó cầm riêng một bông, chạy tới kéo tay Linh:
- Đây, của cô đây, tôi chọn riêng cho cô đấy nhớ!
- Ơ nhưng mà…
- Nhưng nhị cái gì, hôm đấy tao phải đi đặt hoa cho lớp, xa lắm, nên mới đến muộn. Tao muốn xin lỗi mày, cơ mà lớp trưởng bắt tao giữ bí mật chuyện hoa hoét nên tao mới không nói, hí hí.
- Xì, có thế mà…
- Có thế mà làm sao, làm sao? Dỗi cơ đấy. À à à mà tao quên chưa kể cho mày nghe. Sáng nay tao gặp bạn thần tượng của bọn mình, với một em lớp 11.
- Hả??? CÁI GÌ??? Bạn ấy làm gì với em lớp 11???
- Cứ từ từ. Thì em ấy bảo em ấy thích bạn ý, cơ mà bạn ấy nói bạn ấy hiện tại chỉ muốn chú tâm đến học tập, rồi thì bạn ý thích người khác rồi…
- Ố ồ, tin hot à nha, đúng là thần tượng của tụi mình có khác, trả lời khéo quá cơ.
-Hai con hâm kia, ra chụp ảnh nhanh nhanh lên!!! – Tiếng gọi của lớp trưởng thất thanh như... cháy trường thi làm hai con nhỏ giật mình, chạy le te chen vào giữa hàng.
37 đứa con gái cùng một thằng con trai, đứa nào cũng cầm một bông hướng dương, cười toe toét rạng rỡ như ánh mặt trời. Không hiểu còn lúc nào bọn nó được ở bên nhau và cười tươi như thế nữa không... Mấy bé lớp 11 mang đến tặng mấy chùm bóng bay cũng bị kéo vào nhờ chụp ảnh. Thả bong bóng và tung hoa lên trời, lớp 12 hát nghêu ngao bài hát quen thuộc: “Trăm phần trăm, trăm phần trăm, chúng em sẽ đỗ trăm phần trăm...”
Hãy cứ hát mãi và cười mãi như thế nhé, 12 ơi…
Hãy cứ là những bông hướng dương rực rỡ…
Vì phía trước các bạn là cả tháng 7 đầy cam go…
Và một tương lai rực rỡ.
Trường học lúc nào cũng vậy, những ngày cuối năm...
Trời đã khuya lắm, im ắng đến kì lạ, chỉ văng vẳng tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa, tiếng tivi từ một nhà nào đó đang xem bóng đá đêm. Gió đầu hè nhè nhẹ thổi luồn lách vào nhà người ta qua những ô cửa sổ mở rộng, xổ tung cả những chiếc rèm đang được xếp lại gọn ghẽ. Có vẻ như mọi người đều đã ngủ…
Thật ra thì chỉ là “có vẻ” thôi, chứ đâu đó trong khắp thành phố này, vẫn còn một số không nhỏ những “chiến sĩ” đang “miệt mài” chiến đấu bên… chiếc đèn học. Họ chính những học sinh năm cuối Trung học, hay nói cách khác, là những học sinh lớp 12. Và cô bạn trong câu chuyện của chúng ta cũng là một trong những chiếc sĩ ấy.
Lờ đờ lờ đờ, hai mí mắt Linh như muốn dính vào nhau. Buồn ngủ quá! Lại được con muỗi dở hơi cứ vo ve bên cạnh. Gió thì chốc chốc lại hiu hiu thổi, mơn man làn da, thật có khác nào trêu ngươi nó hay không? Linh ngáp một hơi thật dài, đứng dậy vươn vai vài cái. Lưng nó mỏi nhừ vì từ chiều tới giờ nó vẫn bám riết lấy cái bàn, miệt mài ôm lấy đống sách vở và tài liệu. Nhưng nó không được phép ngủ, cả ngày hôm qua nó trót đi chơi lần cuối cùng với lớp, giờ phải học bù thì mới kịp tiến độ. Sắp thi rồi, thi xong thì có ngủ đến trương mắt cũng được.
Tự pha cho mình một tách cà phê nhiều sữa, Linh tựa người vào lan can, nhìn thành phố thấp thoáng đèn phía dưới. Nhà nó ở chung cư, những tầng hai mươi, thành ra lúc này trước mắt nó chỉ một màu đen hun hút, điểm xuyết những ánh đèn vàng như sao xa. Trời trong quá, không khí thật dễ chịu làm sao. Mặt trăng lành lạnh trên kia, hững hờ nhìn nó. Những dải mây vắt nhẹ qua bầu trời. Gió vẫn hiu hiu.
Hít một hơi thật sâu, Linh quay vào bàn học. Trên bàn nó la liệt nào đề Toán, đề Văn, lại còn mấy quyển luyện thi trắc nghiệm Lý nữa. Linh nhìn ngán ngẩm, thở dài. Bên cạnh nó, chiếc đồng hồ hình con mèo có đôi mắt to như cái chén, kim giờ đang nhích dần sang số hai. Hôm nay, nó đã học liên tục từ tám giờ tối, gần sáu tiếng đã trôi qua rồi. Đĩa bánh mẹ để bên cạnh để ăn đêm vẫn nằm lăn lóc. Linh nghiêng người, tay chống cằm nghĩ ngợi vẩn vơ. Nó bắt đầu thấy lơ mơ, chẳng muốn động thêm vào mấy cái số lằng nhằng khó nhớ nữa. Kệ, mệt thì nghỉ, cố quá thành quá cố thì chết, lúc này mà ốm lăn ra đấy thì tha hồ học thêm một năm nữa nhé. Bụng bảo dạ, Linh hớn hở xếp lại sách vở sang một bên. Nhưng ly cà phê lúc nãy khiến nó chưa buồn ngủ. Nó vươn vai, với lấy cái ba lô soạn sẵn sách vở cho ngày mai. Chợt nó thấy một cái túi màu hồng nằm bẹp dúm ở góc giá sách. Cái gì đây nhỉ? Linh tò mò lôi cái túi đã bị kẹt một góc vào khe tường. Khi mở ra, nó “À” lên, cười thích thú. Hóa ra là quyển sổ mà nó mua từ đầu năm, về cứ kêu loạn lên là mất, ai dè lại ở đây cơ chứ. Linh bị mắc cái bệnh, cứ thấy cái gì hay hay là mua về mà chẳng cần biết là có dùng đến hay không. Quyển sổ này nó mua hôm được nghỉ tiết cuối, mấy đứa con gái rủ nhau ra hiệu sách gần trường. Chậc, ai dè là nó lại nằm ở đây thế này, mà cũng tại Linh “gọn gàng” quá cơ.
Nhìn thấy quyển sổ mới, tự dưng Linh lại muốn viết. Nhưng viết gì bây giờ? Nó ngán mấy bài phân tích tác phẩm lắm rồi. Mà ai lại đi viết phân tích vào sổ cơ chứ. Hay là… viết nhật ký nhỉ?
Linh gật đầu một cái, rồi mở trang đầu hí hoáy. Nó quen viết blog hơn là viết tay, nhưng viết trên giấy cũng có cái thú riêng đấy chứ. Cho dù là chẳng hợp thời hợp cảnh chút nào, nhưng chính giữa cái lúc căng như dây đàn thế này, những trang nhật ký tự nhiên lại trở thành chốn bình yên đến kỳ lạ. Và rồi nó viết. Rồi những ngày sau nữa, dù học căng đến thế nào, nó vẫn cố viết trước khi đi ngủ, vừa viết vừa tự bảo mình, coi như là luyện viết nhanh, luyện viết đẹp, tốt cho thi Văn thế còn gì.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay tự nhiên mình lại có hứng viết nhật kí. Có lẽ do mình là một thiếu nữ (mà xét cho cùng cái này mình cũng không rõ) và thiếu nữ ấy đang ở trong giai đoạn khủng hoảng khi cuộc đời bị đày đoạ với một mớ sách vở, bị nhồi như nhồi vịt, có khổ cho thiếu nữ này không??? Lại còn được con Huyền, chiều nay nó dám cho mình leo cây những hai tiếng, lúc gặp lại còn úp úp mở mở dấm da dấm dớ, hừm, đã thế mình thông báo chính thức là mình dỗi nó.
Còn có hơn một tuần nữa là hết năm học. Buồn. Hôm nay chị Mí đi học mang sổ đi ,gọi là “làm lưu bút”, nhưng lại chỉ xin các bạn mỗi đứa một... sợi tóc với in một dấu vân tay lên cái ô vuông. Thấy mà ghê, nhìn quyển sổ toàn mực với tóc không. Nó còn bảo: “Sau này có gì tao sẽ là người cung cấp nguồn ADN của chúng mày.”
Sáng nay tự nhiên lại để ý lúc lớp trưởng viết lên góc bảng số ngày còn lại đến ngày thi tốt nghiệp. Nó đã bắt đầu viết như thế đã được hơn một tháng, đến giờ chỉ còn hai mươi ngày thôi. Lúc mới nhìn mình thấy bình thường, còn đến hôm nay, tự nhiên mình lại thấy sợ. Chả hiểu có ôn hết không, mà mình sợ Sử lắm ấy... Học mãi rồi mà cứ loạn cào cào cả lên, haizz.
À quên, hôm nay mình nhìn thấy bạn thần tượng của mình cười. Ôi xời ạ, khỏi hỏi vì sao con Huyền với mình gọi bạn ý là thần tượng. Ôi tự nhiên nhắc đến con Huyền, mình lại điên cả lên, tức quá đi mất.
Ngày… tháng… năm…
Sáng sớm, vừa mới đến mình đã kéo ngay con Thủy "hử" đi mua xôi ở căng-tin. Hic, mình quá phục nó cái khoản chen chúc, được thêm cái mồm to, không có nó đi cùng chắc đến chưa mình cũng chẳng có cái gì mà nhét vào bụng. Yêu mày lắm nhớ Thủy ạ, mà cũng tại bác căng-tin quí mày cơ, suốt ngày nhận làm con dâu, hí hí.
Đến cuối năm rồi mà mình còn phải trực nhật, đúng là số con ruồi. Lại còn đúng hôm mất chổi mới nhục chứ. Ờm, nhưng mà lại có cơ hội sang lớp bạn ấy mượn chổi. Lúc đi đổ rác mình lại thấy bạn ấy cười, haizz, đúng là liều thuốc bổ giữa ngày căng thẳng.
Buổi trưa đạp xe về nhà, mọi khi cứ cắm cúi mặt mũi mà đạp, thế mà hôm nay mình lại đạp rõ chậm, thong dong ngắm cảnh. Đi qua đường Kim Mã, phía dưới là phố Vạn Phúc, cả đoạn đường trồng toàn bằng lăng. Lần trước mình nhìn bằng lăng mới ra lá non, đỏ lấm tấm như lá phong, thế mà giờ xanh um cả lên rồi, có mấy cây nở hoa sớm, tím rực cả một góc. Thỉnh thoảng đã có tiếng ve, hè thật rồi, vừa buồn vừa lo...
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mới 4h30 mình đã lụi cụi bò dậy. Cô dạy Sử bảo sẽ kiểm tra xem học hành đến đâu rồi, thôi vì cuộc đời phía trước, cố lên vậy. Nhìn nhóc Bi vẫn ngủ ngon lành, mình ghen tị thế chứ. Lâu lắm rồi mình không được ngủ thanh thản như nó...
May mà biết thân biết phận đã học bài lại. Y như rằng cô tóm mình lên bảng, mình biết số mình là số con ruồi mà lại. Dù đến lúc này sổ sách khóa rồi, không lấy điểm nữa cơ mà vẫn sợ. Cuối cùng cũng qua cửa, mong là đến cuối tháng này những cái mình đã học vẫn còn ở trong đầu mình. Sợ nhất là đến gần lúc thi tự nhiên... quên sạch!
Mình vừa chiến xong mấy đề Toán năm trước, cả chính thức lẫn dự bị, cũng không khó lắm. Mình sẽ làm được, đúng không? Cố lên!!!
Mình với con Huyền vẫn dỗi nhau. Thật ngớ ngẩn, nhưng chờ đấy mà mình làm lành trước nhớ, xì!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là ngày mặc đồng phục lớp. Mình chả thích mặc váy, cơ mà nhìn cảnh 37 đứa con gái bắt một thằng con trai duy nhất ra hành lang đứng canh cửa để thay đồng phục mà mình chết cười. Các bạn mặc váy trông xinh thế cơ chứ, cả mình cũng xinh, hớ hớ. NHƯNG MÀ... trời ạ... xinh để làm gì... khi mà mình phải làm cái trò đáng xấu hổ thế này... Đường đường một đứa như mình, như mình, mà lại phải đứng trước cửa WC nam, chào từng đứa một bước ra từ WC: "Em chào anh ạ!" suốt 15 phút ra chơi, huhu. Mà người cuối cùng ra không ai khác lại là bạn í ấy nữa chứ, khác gì đeo mo vào mặt không? THỀ KHÔNG BAO GIỜ CHƠI CÁI TRÒ OẲN TÙ TÌ SAI KHIẾN NÀY NỮA!!!
Minh Anh mới chôm được từ con bạn nó bên trường X đề cương Sinh 100 câu trắc nghiệm. Nghe nói cô giáo bên ấy bảo chỉ cần học 100 câu này là đủ, thi kiểu gì ít nhất cũng được 8. Mà 8 là ước mơ lắm rồi ấy! Có gì mai photo về tham khảo. À, nhớ phải đăng kí thi thử Đại học ở Chùa Bộc nữa chứ, không nhanh hết phiếu là toi. Nhìn cái chồng đề Toán thầy mới phát cho mà mình phát ớn. Cố lên thôi, còn hai tháng nữa thì tha hồ mà chơi.
Ngày… tháng… năm…
Mình không hề muốn viết ra dòng này, cơ mà mình vẫn phải viết: Hôm nay là buổi học cuối cùng mất rồi, huhu. Mình không bao giờ được làm học sinh nữa đâu, hết ngày mai mình thành đứa... thất học mất rồi. Đã thất tình, thất nghiệp giờ lại thêm thất học không nơi nào dung túng. Mình thật khổ quá đi mà, òa òa.
Sáng nay mình cố tình đi học muộn. Mấy lần trước đi muộn mình toàn trèo cổng sau nên thoát cả. Hôm nay muốn thử cảm giác “được” chú Khanh bảo vệ ghi sổ thế nào. Bus đến chậm, kệ. Còn một đoạn nữa mới đến trường mà đã nghe tiếng trống, kệ. Chưa lúc nào mình dám nhởn nhơ thế này. Thế mà đến nơi, haizz, cả một lố đi học muộn. Đến lúc hỏi tên để ghi sổ, hóa ra toàn một lũ lớp 12. Thế là chú Khanh cười cho cả lũ đi qua, hơ hơ. May cho mấy đứa lớp 11 lẫn vào nhé. Đấy, muốn bị ghi sổ một lần mà cũng không được, đúng là số con ruồi.
Tiết học cuối cùng là tiết Toán. Mọi ngày mình cũng chả ưa ông thầy dạy Toán mấy, thế nhưng hôm nay lại muốn... học thêm tiết sáu. Thầy nói hôm nay đứa nào phải lên bảng làm bài cuối cùng, đứa ấy sau này chắc chắc làm giáo viên dạy Toán. Thằng Thắng bị tóm, xem chừng nó cũng có tương lai lắm lắm.
Trưa nay không về nhà, ở lại ăn mì tôm chanh lần cuối với tư cách học sinh trường mình. Mì tôm chanh ăn ở trường mình là ngon nhất, thiếu đi mấy cây cọ với cái ghế đá, cái bếp lò là mất hẳn vị ngon. Thảo nào có mấy anh chị lên Đại học rồi vẫn về trường ăn mì. Ăn xong rồi thì ra hành lang lớp mình hóng gió. Cây xanh ngút mắt, nhìn ra cả phía sân vận động. Bỗng dưng muốn khóc.
Con Huyền vẫn không thấy nói năng gì, mình nhớ nó...
Lễ sơ kết cuối năm học.
Từ sáng sớm, trường đã đông nghẹt người. Xem ra hôm nay không có học sinh lớp 12 nào vắng mặt, mà cũng chưa bao giờ tụi nó lại mặc đồng phục… đầy đủ như thế. Đứa nào đứa nấy cười tươi rạng rỡ, hôm nay trời đẹp thế cơ mà. Nắng vàng ruộm, ửng lên những sắc đỏ chói chang của hàng phượng, trời xanh ngắt lãng đãng vài dải mây trắng. Ôi, đời học sinh.
Cô hiệu trưởng thông báo hôm nay lớp 12 sẽ ngồi ở khu giữa, đối diện sân khấu, hai khối kia ngồi hai bên. Thật chả khác gì mấy nhóc lớp 10 hôm khai giảng. Tiếng cười đùa, nhốn nháo, la ó, nói chung đủ cả. Chú bảo vệ với thầy hiệu phó lại được một hôm bở hơi tai, nói khản cả giọng mà chỉ được chốc lát lại đâu vào đấy.
Linh đã đến từ sớm, nó có ý ngóng Huyền, nhưng chờ mãi không thấy con bạn đâu. Đến khi buổi lễ bắt đầu được một lúc mới thấy Huyền lò dò đến. “Chậc, cứ tưởng nó làm sao, mình đúng là chỉ được cái lo xa.” - Linh thở phào, thầm nghĩ - “mà mình đang dỗi nó cơ mà, lo cho nó làm gì chứ”, nghĩ thế Linh lại quay ngoắt lên trên.
Buổi tổng kết giống hệt như mọi năm, cũng có cô hiệu trưởng phát biểu, cũng có học sinh đại diện lên bày tỏ, nhưng hôm nay Linh không còn ngáp ruồi hay ngó nhìn các anh chị lớp 12 mà cười thầm nữa. Vì chính nó đang ở trong vị trí ấy, ngay lúc này đây. Linh im lặng, trong lòng trùng xuống. Thấp thoáng, bên lớp C hình như có đứa khóc…
Rồi tất cả cũng kết thúc. Tụi lớp 10, lớp 11 đã trốn về hết, lớp đã lên xe đi chơi, lớp đi ăn uống. Bọn nó còn cả một mùa hè dài đấy hứng khởi đang chờ đợi. Sân trường chỉ toàn là 12.
Huyền kéo mấy đứa ra cổng trường, lúc sau quay lại, đứa nào cũng ôm một bó hướng dương lớn, rực rỡ trong nắng đầu hè. Nó cầm riêng một bông, chạy tới kéo tay Linh:
- Đây, của cô đây, tôi chọn riêng cho cô đấy nhớ!
- Ơ nhưng mà…
- Nhưng nhị cái gì, hôm đấy tao phải đi đặt hoa cho lớp, xa lắm, nên mới đến muộn. Tao muốn xin lỗi mày, cơ mà lớp trưởng bắt tao giữ bí mật chuyện hoa hoét nên tao mới không nói, hí hí.
- Xì, có thế mà…
- Có thế mà làm sao, làm sao? Dỗi cơ đấy. À à à mà tao quên chưa kể cho mày nghe. Sáng nay tao gặp bạn thần tượng của bọn mình, với một em lớp 11.
- Hả??? CÁI GÌ??? Bạn ấy làm gì với em lớp 11???
- Cứ từ từ. Thì em ấy bảo em ấy thích bạn ý, cơ mà bạn ấy nói bạn ấy hiện tại chỉ muốn chú tâm đến học tập, rồi thì bạn ý thích người khác rồi…
- Ố ồ, tin hot à nha, đúng là thần tượng của tụi mình có khác, trả lời khéo quá cơ.
-Hai con hâm kia, ra chụp ảnh nhanh nhanh lên!!! – Tiếng gọi của lớp trưởng thất thanh như... cháy trường thi làm hai con nhỏ giật mình, chạy le te chen vào giữa hàng.
37 đứa con gái cùng một thằng con trai, đứa nào cũng cầm một bông hướng dương, cười toe toét rạng rỡ như ánh mặt trời. Không hiểu còn lúc nào bọn nó được ở bên nhau và cười tươi như thế nữa không... Mấy bé lớp 11 mang đến tặng mấy chùm bóng bay cũng bị kéo vào nhờ chụp ảnh. Thả bong bóng và tung hoa lên trời, lớp 12 hát nghêu ngao bài hát quen thuộc: “Trăm phần trăm, trăm phần trăm, chúng em sẽ đỗ trăm phần trăm...”
Hãy cứ hát mãi và cười mãi như thế nhé, 12 ơi…
Hãy cứ là những bông hướng dương rực rỡ…
Vì phía trước các bạn là cả tháng 7 đầy cam go…
Và một tương lai rực rỡ.
Trường học lúc nào cũng vậy, những ngày cuối năm...