Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1.000 bước chân, chỉ cần em bước tới
một bước thôi, anh nhất định sẽ bước 999 bước còn lại, để đến bên em...
Đó là một ngày đầu đông, ngoài trời rét buốt với những màn mưa phùn lạnh thấu xương, Mắt Nâu đến quán của tôi và rất bình thản gọi một ly kem cỡ lớn với 3 viên kem đầy màu sắc in trong cuốn Menu. Hơi ngạc nhiên, tôi nhìn vào cô để tìm kiếm một sự chắc chắn với lời order có vẻ mang đầy cảm tính ấy, nhưng Mắt Nâu vẫn không có vẻ gì muốn thay đổi. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt đẹp đến thế, lần đầu tiên tôi nhìn vào đôi mắt khác lâu đến thế. Cô ấy sở hữu một đôi mắt nâu to tròn nằm ngoan ngoãn dưới hàng lông mi cong vút. Tôi đã sững lại một thoáng như thế cho đến khi cô ấy đột nhiên hỏi lại:
- Anh quen em ạ?
Tôi hơi bối rối một tẹo, nhưng lấy lại được trạng thái bình thường ngay lập tức và nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy:
- À không. Xin lỗi bạn. Nhưng mà... bạn có thể chờ không? Vì có thể sẽ hơi lâu. Trong lúc chờ, tôi pha cho bạn cốc cacao nóng nhé! Bạn yên tâm, cái này là free.
- Được ưu tiên như vậy lẽ nào em là vị khách thứ 100 của quán trong ngày hôm nay? Haha. Nhưng thôi kệ là nguyên nhân gì. Dù gì em cũng rỗi, anh cứ đi thoải mái đi, em chờ được.
Tôi cảm ơn cô ấy và quay đi, bảo Ly, người phục vụ còn lại nhanh chóng mang cacao đến bàn Mắt Nâu, còn mình thì... đội mưa chạy thật nhanh sang quán phía bên kia đường để mang về một ly kem đủ 3 màu sặc sỡ cho cô gái đó, mặc dù nó có vẻ hơi điên rồ. Cô bé bán hàng của A’mour – đối thủ cạnh tranh của quán chúng tôi – tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi hỏi mua kem.
- Sao anh lại sang đây?
- Tôi nói rồi mà, tôi muốn một ly kem 3 viên lớn, nhưng có thể vui lòng cho tôi mang về được không? Lát tôi sẽ sang trả ly sau.
Có lẽ lúc này trông tôi giống một tên ngố hơn. Lẽ ra tôi có thể nói với Mắt Nâu là quán của mình đã hết loại kem ấy và bảo cô cân nhắc một loại khác, nhưng tôi đã không làm vậy. Thay vào đó, lại đích thân chạy đi mua kem, giữa trời mùa đông. Và lạnh. Và mưa.
Hmm, nói thế nào nhỉ... Con người ta đôi khi hay làm mọi việc theo cảm tính lắm.
Ly kem được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn tròn nhỏ xinh có đặt lọ hoa thủy tinh cắm duy nhất một bông hồng vàng. Mắt Nâu đang ngồi đan khăn. Tôi thấy một bọc len to sụ trên bàn, còn cô ấy thì hí hoáy với những mũi đan đầu tiên. Thấy tôi mang kem đến, cô ấy ngẩng lên nhìn một lượt và dừng lại ở mái tóc còn ướt mưa. Hình như tôi nhìn thấy cô ấy bật cười. Khỉ thật!
Tôi quay gót đi mà không dám nhìn cô ấy nữa. Nghe nói một người bình thường mỗi ngày sẽ có 15 phút không bình thường và những người không bình thường mỗi ngày lại có 15 phút bình thường. Tôi là người bình thường (dĩ nhiên), vậy nên chắc thời gian vừa rồi là 15 phút bất thường của tôi trong ngày hôm nay. Haizzz, cô ấy có khác gì những vị khách của tôi đâu cơ chứ...
- Cảm ơn anh nhé!
Tôi dừng lại, quay ra nhìn Mắt Nâu. Tệ thật, đôi chân của tôi lại không muốn bước đi nữa rồi. Từ trước đến nay, đã bao giờ tôi phải bận tâm đến việc điều khiển nó đâu. Tôi nghe một giọng nói phát lên trong đầu: “Bước đi ngay! Trông cậu giống tên ngốc lắm. Đừng để cô ấy thấy bộ dạng này của cậu, xấu hổ lắm.” Nhưng giọng nói này vừa dứt, giọng nói khác lại, vang lên, nhẹ nhàng hơn: “Cơ duyên chỉ đến với người biết nắm bắt nó. Biết đâu sau này cậu không gặp lại cô ấy nữa, thì sao? Quay lại nào, cơ hội đây rồi, hỏi chuyện cô ấy đi.” Ôi trời, trái tim và lý trí đánh nhau là thế này sao? Hai mươi năm có lẻ tồn tại trên đời này, giờ tôi mới được trải nghiệm đấy...
Hít một hơi thật sâu (để lấy hết chút can đảm còn sót lại), tôi trả lời Mắt Nâu thật rành rọt, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình:
- Không có gì. Ăn kem trời lạnh thế này, khéo viêm họng nhé!
- Cứ tưởng anh chỉ giỏi mỹ thuật
thôi, không ngờ còn kiêm cả y thuật nữa.
- Hả???
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ấy biết tôi học mĩ thuật chứ? Tôi dám thề đây là lần đầu tiên tôi gặp Mắt Nâu. Không thể có chuyện gặp một cô gái thế này mà tôi không nhớ được. Chúng tôi cũng mới chỉ hỏi nhau vài câu và không nhắc gì đến y thuật, mỹ thuật hay bất kì thứ quỷ quái nào khác, vậy sao cô ấy lại hỏi như mình đã biết tất cả vậy? Hay... cô ấy là phù thủy?
Hơi rùng mình, tôi lại nhớ đến bộ phim The Moon that embraces the Sun đang chiếu trên mạng mà em gái của tôi suốt ngày lên giành giật máy tính để xem bằng được. Trong phim cũng có một cô phù thủy xinh đẹp tên là Wol, chỉ nhìn người khác trong lần gặp đầu tiên mà đã nói vanh vách tính tình ông ta thế nào, bị bệnh gì, thậm chí còn chỉ ra... vợ của ông ta bỏ nhà đi vì lý do gì nữa. Mà tôi cũng dám chắc, Mắt Nâu đẹp chẳng thua kém gì cô diễn viên Han Ga In đóng vai phù thủy đó.
Thôi thì, muốn biết phải hỏi, tôi đành ngậm ngùi ngồi xuống chiếc ghế bên của bàn bên cạnh bàn cô ấy (bực thật, tôi mất tự tin đến nỗi không dám ngồi đối diện Mắt Nâu), hỏi:
- Này, sao bạn biết tôi học mỹ thuật?
- À, anh không phải nhìn em bằng ánh mắt đó đâu. Trông giống như nhìn người ngoài hành tinh ấy. Em không đáng sợ thế đâu.
- Ừm – tôi cựa quậy một cách khó chịu trên ghế - Xin lỗi nhé. Tại tôi ngạc nhiên quá.
- Anh xem hộ em đi – Mắt Nâu vừa nói vừa đưa đoạn khăn (tôi nghĩ vậy) mà cô ấy vừa đan được lên, chìa ra phía tôi – Anh nghĩ giờ nên kết hợp với màu gì? Màu đen được không nhỉ?
“Đồ ngốc!” – tôi nghĩ thầm trong bụng. Chẳng ai đi kết hợp khăn màu vàng nghệ với màu đen cả. Rất dễ chết màu. Tôi nói luôn mà không cần nghĩ:
- Đỏ sẫm đi.
- Đỏ sẫm á?
- Ừ, giống như...
- Aaaaaaaaaaa. Em biết rồi. Giống khăn của nhà Gryffindor trong phim Harry Potter. Tuyệt thật, sao em không nghĩ ra nhỉ?
“Vì ngốc mà.” – một lần nữa tôi lại chỉ nghĩ mà không dám nói. Nhìn cô ấy cười một cách thoải mái, y như vừa tìm ra chân lý gì đó lớn lao vậy, bất giác tôi cũng cười theo. Quả thật, Mắt Nâu tới đã làm cho quán cafe của tôi ấm áp hẳn lên trong những ngày đông lạnh giá và vắng khách này. Chợt, cô ấy ngẩng lên nhìn tôi. Chết tiệt, bị phát hiện rồi. Thế nhưng trong một khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, không, là trong tuần chứ, mà cũng có thể là trong cái tháng trời đất mưa nắng ủ dột này, Mắt Nâu cười với tôi. Có cảm giác như mọi thứ xung quanh tôi đều mờ đi vì nụ cười của cô ấy. Tôi cứ sững đi hồi lâu, còn Mắt Nâu lại cúi xuống đan tiếp. Cho đến khi cô ấy đứng dậy ra về, không hiểu lấy dũng khí ở đâu ra, tôi đánh bạo hỏi:
- Liệu lần gặp tới có thể cho tôi biết lý do bạn biết tôi học mỹ thuật không?
Mắt Nâu không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu rồi bước ra khỏi cánh cửa kính dày cộp có dán đầy hoa lá. Chờ cho cô ấy đi khuất, tôi mới dám thở phào, tim vẫn đập thình thịch và dĩ nhiên là sung sướng như vừa bắt được vàng vậy.
À không, Mắt Nâu và nụ cười của cô ấy, còn quý hơn vàng ấy chứ!
Mắt Nâu đến quán cafe của tôi vào mỗi chiều thứ 6, lần nào cũng mang theo một túi len có nhiều màu. Điều này vô tình đúng với tính cách của cô gái này. Thực sự là đa màu sắc như sở thích của cô ấy vậy: Thích nhạc của The Beatles, Linkin Park, thuộc hầu hết các bài hát của Westlife, Backstreet boys và cũng không bỏ qua những giai điệu ngọt ngào của công chúa nhạc đồng quê Taylor Swift hay sự nổi loạn trong mỗi bài hát của Miley Cyrus; thích đọc truyện tranh, truyện trinh thám, truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết. Xem hết các thể loại phim hoạt hình, phim tâm lý tình cảm, phim hành động, phim kinh dị... Tôi ngồi nghe cô ấy liệt kê mà toát hết cả mồ hôi. Sao một cô gái bé nhỏ lại có thể ôm đồm được lắm thứ vậy nhỉ? Rồi cô ấy lại kể chuyện ở trường Đại học, lớp chỉ có vẻn vẹn 10 tên con trai nhưng phải chịu sự cai trị của 54 cô gái, chuyện Mắt Nâu cùng cô bạn thân.bùng tiết cuối của môn Kinh tế Chính trị để ngồi tám ở quán trà sữa thế nào, chuyện ở nhà cô ấy bị mẹ chê lười biếng ra sao... Cô ấy còn bật mí chuyện lý do biết tôi học mỹ thuật, không phải vì cô ấy là thầy bói hay phù thủy gì hết, mà là do lúc đi qua tôi, cô ấy thấy cuốn “Lịch sử mỹ thuật Việt Nam” trên quầy. Đơn giản vậy đấy. Phải nói là Mắt Nâu có khiếu kể chuyện ghê gớm. Câu chuyện nào của cô ấy cũng làm tôi cười mãi không thôi. Vừa trò chuyện với tôi, cô ấy lại vừa đan khăn không ngừng, thỉnh thoảng cũng dừng tay ăn kem, nhìn ngắm quán cafe nhỏ, lắng tai nghe nhạc không lời.
- Em thích đan khăn vậy à?
- Thú vị mà. Em đan cho những người em yêu quý. À, chiếc khăn Gryffindor hôm trước em đã tặng cô bạn thân. Nó rất thích, còn ngưỡng mộ em nữa. Em còn giấu bặt chuyện anh mới là chủ nhân của ý tưởng tuyệt vời đó. Haha.
Tôi lại giật mình. Tệ thật! Đã lâu vậy rồi mà mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Mắt Nâu là tôi lại có cảm giác bối rối. Từ ngày gặp cô ấy, cả tuần tôi chỉ yêu mỗi thứ 6. Cả tháng, tôi chỉ yêu mỗi... bốn thứ 6. Suốt ngày trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của cô gái ấy, tay cầm hai que đan sáng bóng, đan thoăn thoắt và không quên ngẩng lên cười với tôi. Tôi nhớ như in đôi mắt nâu có gì đó bí ẩn, mỗi khi cười lại toát lên vẻ nghịch ngợm, nhưng thật lạ, ánh mắt ấy lại làm ấm trái tim tôi...
Chết dở, tôi thích Mắt Nâu thật rồi!!!
***
Mùa xuân...
Chẳng còn mấy những cơn gió mùa tê tái, trời đã vén mây cho nắng thi thoảng nhảy nhót trên đường, những hàng cây trơ trụi lá bắt đầu được thay áo mới của lộc non. Tôi bước chậm rãi bên cạnh Mắt Nâu, lắng nghe giọng hát của cô ấy. Giọng không lớn, nhưng trong veo. Bất chợt tôi hỏi, nửa đùa nửa thật:
- Này, em đang hẹn hò với anh hả?
- Không, em hẹn hò với mùa xuân đấy chứ!
Vừa nói cô ấy vừa chạy thật nhanh lên phía trước, bỏ lại tôi lững thững theo sau, thi thoảng quay lại cười với tôi một cái. Chúng tôi đã không còn chỉ gặp nhau ở quán cafe nữa, thay vào đó, là rạp chiếu phim, là những buổi đi chơi cùng nhau, là những cuối tuần Mắt Nâu cùng tôi đi vẽ ngoài trời, hay đơn giản chỉ là cùng đi dạo, ngắm phố phường Hà Nội. Tình cảm của tôi lớn dần lên sau những thời gian ngắn ngủi bên cô ấy. Việc tôi thích Mắt Nâu, là thật. Tôi đã tự hỏi đi hỏi lại mình hàng ngàn lần rồi và câu trả lời cũng chỉ có một. Thế nhưng, thực sự tôi không hiểu tình cảm của Mắt Nâu dành cho tôi là gì. Một người em gái? Một người bạn thân thiết? Hay... không là gì cả? Vì, nếu là người quan trọng, hẳn nhiên cô ấy sẽ dành cho tôi một chiếc khăn rồi. Chẳng phải cô ấy nói chỉ đan cho những người yêu quý sao? Tôi muốn biết câu trả lời ghê gớm nhưng lại không biết làm cách nào. Sực nhớ ra, hình như có ai đó đã nói: “Muốn biết tình cảm của một người con gái dành cho mình như thế nào, hãy mạnh dạn... nắm tay cô ấy. Hành động tiếp theo của cô ấy sẽ là câu trả lời cho bạn.” Lời khuyên này quá mạo hiểm và bất khả thi đối với một kẻ nhút nhát như tôi, nhưng sự tò mò khiến tôi không thể không thực hiện nó, cho dù rủi ro vô cùng lớn. Thôi thì, chấp nhận đánh cược, sẵn sàng chịu thua vậy.
***
Buổi hẹn thứ 20
Tôi đứng cạnh Mắt Nâu ở tầng 20 của tòa nhà C’Land. Gió khá to khiến cô ấy khẽ rùng mình. Nhẹ nhàng, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Cả người tôi nóng bừng lên, im lặng chờ đợi...
Mắt Nâu mỉm cười...
Nhưng, ngay sau đó, thật không may, bàn tay của Mắt Nâu cựa quậy và thoát khỏi tay tôi.
Vậy đấy.
Tôi đã có câu trả lời rồi...
***
Sinh nhật Mắt Nâu.
Tôi ngồi một mình trong quán cafe, gặm nhấm nỗi buồn của sự thất bại mang tên tỏ tình. Hơn hai tuần không gặp Mắt Nâu, tôi nhớ cô ấy khủng khiếp. Nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ cả những câu chuyện nhỏ hài hước, nhớ giọng nói ngọt ngào dễ thương và... bàn tay ấm, dù chỉ một lần được chạm vào. Càng nghĩ, tôi lại.càng tự trách mình. Nếu không làm điều ngốc nghếch ấy, lần sinh nhật này tôi đã được gặp cô ấy, có thể được đi chơi cùng và tặng cô ấy món quà tôi mất đúng một tháng để thực hiện – bức tranh vẽ Mắt Nâu ngồi cạnh chiếc bàn tròn có lọ hoa bằng pha lê cắm bông hồng vàng tuyệt đẹp.
Đúng là, cuộc đời không bao giờ như mình nghĩ...
Cánh của kính hé mở, một cô gái bước vào mang theo một hộp quà được gói kỹ và thắt chiếc nơ bằng vải màu xanh. Rất thản nhiên, cô tiến đến gần tôi và hỏi:
- Anh là Bảo Duy?
- Vâng, là tôi. Bạn là...
- Em tới từ dịch vụ chuyển quà. Chị Ngọc Linh nhờ em chuyển cái này cho anh.
Ngọc Linh là tên thật của Mắt Nâu (nhưng tôi vẫn thích gọi cô ấy là Mắt Nâu hơn.) Nhưng cô ấy gửi quà cho tôi ư? Khó tin quá. Hôm nay là sinh nhật cô ấy cơ mà. Tôi bóc hộp quà, cố gắng thật nhẹ nhàng để giấy không bị rách. Bên trong là một chiếc khăn quàng màu xám lông chuột. Dành cho tôi! Và một bức thư.
“Bảo Duy
Em từng nói với anh, em sẽ đan khăn cho những người mà em yêu quý, phải vậy không? Em đã đắn đo mãi, cân nhắc mãi. Chiếc khăn này, em đan, rồi lại tháo ra không biết bao nhiêu lần. Bởi vì, em nghe người ta nói, hai người đang yêu, nếu tặng khăn cho nhau, sau này sẽ chia tay. Mà em thì rất sợ điều đó xảy ra.
Anh đừng giận em chuyện hôm đó nhé! Chỉ là, em quá bất ngờ với cái nắm tay của anh. Em chưa sẵn sàng để đón nhận và cũng không nghĩ nó lại đến trong hoàn cảnh ấy. Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi và quyết định phải nhanh nhanh hoàn thành chiếc khăn này, để tặng anh. Vì em biết, chúng ta sẽ không như người ta nói, phải không anh?
Em đang đứng ở tầng 20 của C’Land. Chờ anh. Và chờ một cái nắm tay trọn vẹn.
Anh sẽ tới chứ?”
Hẳn rồi. Mắt Nâu của anh. Chỉ cần em bước tới một bước thôi, anh nhất định sẽ đi nốt quãng đường còn lại, dù nó dài thế nào, để đến bên em, để ngắm thật kỹ đôi mắt nâu của em, nghe trọn vẹn tiếng cười giòn tan của em và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em.
Chờ anh nhé!
Tôi chạy ào ra khỏi quán, phóng xe thật nhanh tới chỗ hẹn. Vì tôi biết, ở đó, tình yêu bé nhỏ đang chờ tôi.
Vậy thôi, là đủ rồi, đúng không?
- Lần này thì em hẹn hò với ai nào? Anh hay mùa xuân?
- Với mùa xuân – Mắt Nâu tinh nghịch.
- Vậy còn anh? – Tôi ỉu xìu.
- Anh là mùa xuân của em!
Đó là một ngày đầu đông, ngoài trời rét buốt với những màn mưa phùn lạnh thấu xương, Mắt Nâu đến quán của tôi và rất bình thản gọi một ly kem cỡ lớn với 3 viên kem đầy màu sắc in trong cuốn Menu. Hơi ngạc nhiên, tôi nhìn vào cô để tìm kiếm một sự chắc chắn với lời order có vẻ mang đầy cảm tính ấy, nhưng Mắt Nâu vẫn không có vẻ gì muốn thay đổi. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt đẹp đến thế, lần đầu tiên tôi nhìn vào đôi mắt khác lâu đến thế. Cô ấy sở hữu một đôi mắt nâu to tròn nằm ngoan ngoãn dưới hàng lông mi cong vút. Tôi đã sững lại một thoáng như thế cho đến khi cô ấy đột nhiên hỏi lại:
- Anh quen em ạ?
Tôi hơi bối rối một tẹo, nhưng lấy lại được trạng thái bình thường ngay lập tức và nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy:
- À không. Xin lỗi bạn. Nhưng mà... bạn có thể chờ không? Vì có thể sẽ hơi lâu. Trong lúc chờ, tôi pha cho bạn cốc cacao nóng nhé! Bạn yên tâm, cái này là free.
- Được ưu tiên như vậy lẽ nào em là vị khách thứ 100 của quán trong ngày hôm nay? Haha. Nhưng thôi kệ là nguyên nhân gì. Dù gì em cũng rỗi, anh cứ đi thoải mái đi, em chờ được.
Tôi cảm ơn cô ấy và quay đi, bảo Ly, người phục vụ còn lại nhanh chóng mang cacao đến bàn Mắt Nâu, còn mình thì... đội mưa chạy thật nhanh sang quán phía bên kia đường để mang về một ly kem đủ 3 màu sặc sỡ cho cô gái đó, mặc dù nó có vẻ hơi điên rồ. Cô bé bán hàng của A’mour – đối thủ cạnh tranh của quán chúng tôi – tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi hỏi mua kem.
- Sao anh lại sang đây?
- Tôi nói rồi mà, tôi muốn một ly kem 3 viên lớn, nhưng có thể vui lòng cho tôi mang về được không? Lát tôi sẽ sang trả ly sau.
Có lẽ lúc này trông tôi giống một tên ngố hơn. Lẽ ra tôi có thể nói với Mắt Nâu là quán của mình đã hết loại kem ấy và bảo cô cân nhắc một loại khác, nhưng tôi đã không làm vậy. Thay vào đó, lại đích thân chạy đi mua kem, giữa trời mùa đông. Và lạnh. Và mưa.
Hmm, nói thế nào nhỉ... Con người ta đôi khi hay làm mọi việc theo cảm tính lắm.
Ly kem được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn tròn nhỏ xinh có đặt lọ hoa thủy tinh cắm duy nhất một bông hồng vàng. Mắt Nâu đang ngồi đan khăn. Tôi thấy một bọc len to sụ trên bàn, còn cô ấy thì hí hoáy với những mũi đan đầu tiên. Thấy tôi mang kem đến, cô ấy ngẩng lên nhìn một lượt và dừng lại ở mái tóc còn ướt mưa. Hình như tôi nhìn thấy cô ấy bật cười. Khỉ thật!
Tôi quay gót đi mà không dám nhìn cô ấy nữa. Nghe nói một người bình thường mỗi ngày sẽ có 15 phút không bình thường và những người không bình thường mỗi ngày lại có 15 phút bình thường. Tôi là người bình thường (dĩ nhiên), vậy nên chắc thời gian vừa rồi là 15 phút bất thường của tôi trong ngày hôm nay. Haizzz, cô ấy có khác gì những vị khách của tôi đâu cơ chứ...
- Cảm ơn anh nhé!
Tôi dừng lại, quay ra nhìn Mắt Nâu. Tệ thật, đôi chân của tôi lại không muốn bước đi nữa rồi. Từ trước đến nay, đã bao giờ tôi phải bận tâm đến việc điều khiển nó đâu. Tôi nghe một giọng nói phát lên trong đầu: “Bước đi ngay! Trông cậu giống tên ngốc lắm. Đừng để cô ấy thấy bộ dạng này của cậu, xấu hổ lắm.” Nhưng giọng nói này vừa dứt, giọng nói khác lại, vang lên, nhẹ nhàng hơn: “Cơ duyên chỉ đến với người biết nắm bắt nó. Biết đâu sau này cậu không gặp lại cô ấy nữa, thì sao? Quay lại nào, cơ hội đây rồi, hỏi chuyện cô ấy đi.” Ôi trời, trái tim và lý trí đánh nhau là thế này sao? Hai mươi năm có lẻ tồn tại trên đời này, giờ tôi mới được trải nghiệm đấy...
Hít một hơi thật sâu (để lấy hết chút can đảm còn sót lại), tôi trả lời Mắt Nâu thật rành rọt, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình:
- Không có gì. Ăn kem trời lạnh thế này, khéo viêm họng nhé!
- Cứ tưởng anh chỉ giỏi mỹ thuật
thôi, không ngờ còn kiêm cả y thuật nữa.
- Hả???
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ấy biết tôi học mĩ thuật chứ? Tôi dám thề đây là lần đầu tiên tôi gặp Mắt Nâu. Không thể có chuyện gặp một cô gái thế này mà tôi không nhớ được. Chúng tôi cũng mới chỉ hỏi nhau vài câu và không nhắc gì đến y thuật, mỹ thuật hay bất kì thứ quỷ quái nào khác, vậy sao cô ấy lại hỏi như mình đã biết tất cả vậy? Hay... cô ấy là phù thủy?
Hơi rùng mình, tôi lại nhớ đến bộ phim The Moon that embraces the Sun đang chiếu trên mạng mà em gái của tôi suốt ngày lên giành giật máy tính để xem bằng được. Trong phim cũng có một cô phù thủy xinh đẹp tên là Wol, chỉ nhìn người khác trong lần gặp đầu tiên mà đã nói vanh vách tính tình ông ta thế nào, bị bệnh gì, thậm chí còn chỉ ra... vợ của ông ta bỏ nhà đi vì lý do gì nữa. Mà tôi cũng dám chắc, Mắt Nâu đẹp chẳng thua kém gì cô diễn viên Han Ga In đóng vai phù thủy đó.
Thôi thì, muốn biết phải hỏi, tôi đành ngậm ngùi ngồi xuống chiếc ghế bên của bàn bên cạnh bàn cô ấy (bực thật, tôi mất tự tin đến nỗi không dám ngồi đối diện Mắt Nâu), hỏi:
- Này, sao bạn biết tôi học mỹ thuật?
- À, anh không phải nhìn em bằng ánh mắt đó đâu. Trông giống như nhìn người ngoài hành tinh ấy. Em không đáng sợ thế đâu.
- Ừm – tôi cựa quậy một cách khó chịu trên ghế - Xin lỗi nhé. Tại tôi ngạc nhiên quá.
- Anh xem hộ em đi – Mắt Nâu vừa nói vừa đưa đoạn khăn (tôi nghĩ vậy) mà cô ấy vừa đan được lên, chìa ra phía tôi – Anh nghĩ giờ nên kết hợp với màu gì? Màu đen được không nhỉ?
“Đồ ngốc!” – tôi nghĩ thầm trong bụng. Chẳng ai đi kết hợp khăn màu vàng nghệ với màu đen cả. Rất dễ chết màu. Tôi nói luôn mà không cần nghĩ:
- Đỏ sẫm đi.
- Đỏ sẫm á?
- Ừ, giống như...
- Aaaaaaaaaaa. Em biết rồi. Giống khăn của nhà Gryffindor trong phim Harry Potter. Tuyệt thật, sao em không nghĩ ra nhỉ?
“Vì ngốc mà.” – một lần nữa tôi lại chỉ nghĩ mà không dám nói. Nhìn cô ấy cười một cách thoải mái, y như vừa tìm ra chân lý gì đó lớn lao vậy, bất giác tôi cũng cười theo. Quả thật, Mắt Nâu tới đã làm cho quán cafe của tôi ấm áp hẳn lên trong những ngày đông lạnh giá và vắng khách này. Chợt, cô ấy ngẩng lên nhìn tôi. Chết tiệt, bị phát hiện rồi. Thế nhưng trong một khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, không, là trong tuần chứ, mà cũng có thể là trong cái tháng trời đất mưa nắng ủ dột này, Mắt Nâu cười với tôi. Có cảm giác như mọi thứ xung quanh tôi đều mờ đi vì nụ cười của cô ấy. Tôi cứ sững đi hồi lâu, còn Mắt Nâu lại cúi xuống đan tiếp. Cho đến khi cô ấy đứng dậy ra về, không hiểu lấy dũng khí ở đâu ra, tôi đánh bạo hỏi:
- Liệu lần gặp tới có thể cho tôi biết lý do bạn biết tôi học mỹ thuật không?
Mắt Nâu không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu rồi bước ra khỏi cánh cửa kính dày cộp có dán đầy hoa lá. Chờ cho cô ấy đi khuất, tôi mới dám thở phào, tim vẫn đập thình thịch và dĩ nhiên là sung sướng như vừa bắt được vàng vậy.
À không, Mắt Nâu và nụ cười của cô ấy, còn quý hơn vàng ấy chứ!
Mắt Nâu đến quán cafe của tôi vào mỗi chiều thứ 6, lần nào cũng mang theo một túi len có nhiều màu. Điều này vô tình đúng với tính cách của cô gái này. Thực sự là đa màu sắc như sở thích của cô ấy vậy: Thích nhạc của The Beatles, Linkin Park, thuộc hầu hết các bài hát của Westlife, Backstreet boys và cũng không bỏ qua những giai điệu ngọt ngào của công chúa nhạc đồng quê Taylor Swift hay sự nổi loạn trong mỗi bài hát của Miley Cyrus; thích đọc truyện tranh, truyện trinh thám, truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết. Xem hết các thể loại phim hoạt hình, phim tâm lý tình cảm, phim hành động, phim kinh dị... Tôi ngồi nghe cô ấy liệt kê mà toát hết cả mồ hôi. Sao một cô gái bé nhỏ lại có thể ôm đồm được lắm thứ vậy nhỉ? Rồi cô ấy lại kể chuyện ở trường Đại học, lớp chỉ có vẻn vẹn 10 tên con trai nhưng phải chịu sự cai trị của 54 cô gái, chuyện Mắt Nâu cùng cô bạn thân.bùng tiết cuối của môn Kinh tế Chính trị để ngồi tám ở quán trà sữa thế nào, chuyện ở nhà cô ấy bị mẹ chê lười biếng ra sao... Cô ấy còn bật mí chuyện lý do biết tôi học mỹ thuật, không phải vì cô ấy là thầy bói hay phù thủy gì hết, mà là do lúc đi qua tôi, cô ấy thấy cuốn “Lịch sử mỹ thuật Việt Nam” trên quầy. Đơn giản vậy đấy. Phải nói là Mắt Nâu có khiếu kể chuyện ghê gớm. Câu chuyện nào của cô ấy cũng làm tôi cười mãi không thôi. Vừa trò chuyện với tôi, cô ấy lại vừa đan khăn không ngừng, thỉnh thoảng cũng dừng tay ăn kem, nhìn ngắm quán cafe nhỏ, lắng tai nghe nhạc không lời.
- Em thích đan khăn vậy à?
- Thú vị mà. Em đan cho những người em yêu quý. À, chiếc khăn Gryffindor hôm trước em đã tặng cô bạn thân. Nó rất thích, còn ngưỡng mộ em nữa. Em còn giấu bặt chuyện anh mới là chủ nhân của ý tưởng tuyệt vời đó. Haha.
Tôi lại giật mình. Tệ thật! Đã lâu vậy rồi mà mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Mắt Nâu là tôi lại có cảm giác bối rối. Từ ngày gặp cô ấy, cả tuần tôi chỉ yêu mỗi thứ 6. Cả tháng, tôi chỉ yêu mỗi... bốn thứ 6. Suốt ngày trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của cô gái ấy, tay cầm hai que đan sáng bóng, đan thoăn thoắt và không quên ngẩng lên cười với tôi. Tôi nhớ như in đôi mắt nâu có gì đó bí ẩn, mỗi khi cười lại toát lên vẻ nghịch ngợm, nhưng thật lạ, ánh mắt ấy lại làm ấm trái tim tôi...
Chết dở, tôi thích Mắt Nâu thật rồi!!!
***
Mùa xuân...
Chẳng còn mấy những cơn gió mùa tê tái, trời đã vén mây cho nắng thi thoảng nhảy nhót trên đường, những hàng cây trơ trụi lá bắt đầu được thay áo mới của lộc non. Tôi bước chậm rãi bên cạnh Mắt Nâu, lắng nghe giọng hát của cô ấy. Giọng không lớn, nhưng trong veo. Bất chợt tôi hỏi, nửa đùa nửa thật:
- Này, em đang hẹn hò với anh hả?
- Không, em hẹn hò với mùa xuân đấy chứ!
Vừa nói cô ấy vừa chạy thật nhanh lên phía trước, bỏ lại tôi lững thững theo sau, thi thoảng quay lại cười với tôi một cái. Chúng tôi đã không còn chỉ gặp nhau ở quán cafe nữa, thay vào đó, là rạp chiếu phim, là những buổi đi chơi cùng nhau, là những cuối tuần Mắt Nâu cùng tôi đi vẽ ngoài trời, hay đơn giản chỉ là cùng đi dạo, ngắm phố phường Hà Nội. Tình cảm của tôi lớn dần lên sau những thời gian ngắn ngủi bên cô ấy. Việc tôi thích Mắt Nâu, là thật. Tôi đã tự hỏi đi hỏi lại mình hàng ngàn lần rồi và câu trả lời cũng chỉ có một. Thế nhưng, thực sự tôi không hiểu tình cảm của Mắt Nâu dành cho tôi là gì. Một người em gái? Một người bạn thân thiết? Hay... không là gì cả? Vì, nếu là người quan trọng, hẳn nhiên cô ấy sẽ dành cho tôi một chiếc khăn rồi. Chẳng phải cô ấy nói chỉ đan cho những người yêu quý sao? Tôi muốn biết câu trả lời ghê gớm nhưng lại không biết làm cách nào. Sực nhớ ra, hình như có ai đó đã nói: “Muốn biết tình cảm của một người con gái dành cho mình như thế nào, hãy mạnh dạn... nắm tay cô ấy. Hành động tiếp theo của cô ấy sẽ là câu trả lời cho bạn.” Lời khuyên này quá mạo hiểm và bất khả thi đối với một kẻ nhút nhát như tôi, nhưng sự tò mò khiến tôi không thể không thực hiện nó, cho dù rủi ro vô cùng lớn. Thôi thì, chấp nhận đánh cược, sẵn sàng chịu thua vậy.
***
Buổi hẹn thứ 20
Tôi đứng cạnh Mắt Nâu ở tầng 20 của tòa nhà C’Land. Gió khá to khiến cô ấy khẽ rùng mình. Nhẹ nhàng, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Cả người tôi nóng bừng lên, im lặng chờ đợi...
Mắt Nâu mỉm cười...
Nhưng, ngay sau đó, thật không may, bàn tay của Mắt Nâu cựa quậy và thoát khỏi tay tôi.
Vậy đấy.
Tôi đã có câu trả lời rồi...
***
Sinh nhật Mắt Nâu.
Tôi ngồi một mình trong quán cafe, gặm nhấm nỗi buồn của sự thất bại mang tên tỏ tình. Hơn hai tuần không gặp Mắt Nâu, tôi nhớ cô ấy khủng khiếp. Nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ cả những câu chuyện nhỏ hài hước, nhớ giọng nói ngọt ngào dễ thương và... bàn tay ấm, dù chỉ một lần được chạm vào. Càng nghĩ, tôi lại.càng tự trách mình. Nếu không làm điều ngốc nghếch ấy, lần sinh nhật này tôi đã được gặp cô ấy, có thể được đi chơi cùng và tặng cô ấy món quà tôi mất đúng một tháng để thực hiện – bức tranh vẽ Mắt Nâu ngồi cạnh chiếc bàn tròn có lọ hoa bằng pha lê cắm bông hồng vàng tuyệt đẹp.
Đúng là, cuộc đời không bao giờ như mình nghĩ...
Cánh của kính hé mở, một cô gái bước vào mang theo một hộp quà được gói kỹ và thắt chiếc nơ bằng vải màu xanh. Rất thản nhiên, cô tiến đến gần tôi và hỏi:
- Anh là Bảo Duy?
- Vâng, là tôi. Bạn là...
- Em tới từ dịch vụ chuyển quà. Chị Ngọc Linh nhờ em chuyển cái này cho anh.
Ngọc Linh là tên thật của Mắt Nâu (nhưng tôi vẫn thích gọi cô ấy là Mắt Nâu hơn.) Nhưng cô ấy gửi quà cho tôi ư? Khó tin quá. Hôm nay là sinh nhật cô ấy cơ mà. Tôi bóc hộp quà, cố gắng thật nhẹ nhàng để giấy không bị rách. Bên trong là một chiếc khăn quàng màu xám lông chuột. Dành cho tôi! Và một bức thư.
“Bảo Duy
Em từng nói với anh, em sẽ đan khăn cho những người mà em yêu quý, phải vậy không? Em đã đắn đo mãi, cân nhắc mãi. Chiếc khăn này, em đan, rồi lại tháo ra không biết bao nhiêu lần. Bởi vì, em nghe người ta nói, hai người đang yêu, nếu tặng khăn cho nhau, sau này sẽ chia tay. Mà em thì rất sợ điều đó xảy ra.
Anh đừng giận em chuyện hôm đó nhé! Chỉ là, em quá bất ngờ với cái nắm tay của anh. Em chưa sẵn sàng để đón nhận và cũng không nghĩ nó lại đến trong hoàn cảnh ấy. Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi và quyết định phải nhanh nhanh hoàn thành chiếc khăn này, để tặng anh. Vì em biết, chúng ta sẽ không như người ta nói, phải không anh?
Em đang đứng ở tầng 20 của C’Land. Chờ anh. Và chờ một cái nắm tay trọn vẹn.
Anh sẽ tới chứ?”
Hẳn rồi. Mắt Nâu của anh. Chỉ cần em bước tới một bước thôi, anh nhất định sẽ đi nốt quãng đường còn lại, dù nó dài thế nào, để đến bên em, để ngắm thật kỹ đôi mắt nâu của em, nghe trọn vẹn tiếng cười giòn tan của em và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em.
Chờ anh nhé!
Tôi chạy ào ra khỏi quán, phóng xe thật nhanh tới chỗ hẹn. Vì tôi biết, ở đó, tình yêu bé nhỏ đang chờ tôi.
Vậy thôi, là đủ rồi, đúng không?
- Lần này thì em hẹn hò với ai nào? Anh hay mùa xuân?
- Với mùa xuân – Mắt Nâu tinh nghịch.
- Vậy còn anh? – Tôi ỉu xìu.
- Anh là mùa xuân của em!