Đăng ngày: 5/9/13
Tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ khi trước mặt tôi là anh Thắng... vẫn gương mặt đó, vẫn vóc dáng đó, bộ quần áo thể thao đỏ viền trắng và cả... chiếc dây đeo tay màu đỏ...
Tôi muốn gọi anh là Gió, chẳng phải vì anh tên Phong mà đơn giản bởi vì nếu không có chiều Gió ấy thì có lẽ rằng tôi cũng không yêu anh. Tôi gặp anh trên một con đường mà tôi cũng muốn gọi tên là con đường gió vì chính xác thì con đường ấy chẳng bao giờ thiếu gió. Con đường ấy rất bình thường trong cảm nhận của tôi, chỉ đến khi Gió xuất hiện ở đó... Cái khoảnh khắc gặp Gió của tôi cũng hết sức bình thường...

Hè đến, ba mẹ bảo tôi tập chạy đơn giản vì ba mẹ bảo có lẽ tập chạy sẽ giúp tôi cải thiện vài cm chiều cao vốn đã nấm lùn của tôi. Ừ, tập thì tập... và ngay ngày đầu tiên tập chạy, tôi đã gặp Gió cũng đang tập chạy cùng một quả bóng rổ. Cái cách mà Gió ăn mặc cũng rất giản dị, nhưng trông rất phong cách: một bộ đồ thể thao cộc màu đỏ viền trắng rất nổi bật, một đôi giày thể thao trắng, một chiếc dây buộc cổ tay cũng màu đỏ... Tôi và Gió chạy qua nhau, không ai có một phản ứng gì, đường ai nấy đi... Mấy ngày liền như vậy, cho đến một hôm tôi nổi hứng hái lục bình chơi, quả thật lục bình nở tràn ở đầm nước lớn dọc đường gió cũng là một trong những lí do khiến tôi chọn con đường này làm nơi lí tưởng để chạy bộ. Lục bình nở nhiều lắm, một màu tím mê hồn pha lẫn màu xanh non dịu mát của lá làm không khí ở đây có một sự yên bình lạ... Nhưng tôi là đứa tham lam, tôi không muốn chỉ ngắm nhìn thôi, tôi muốn hái chúng lên nữa. Vậy là tôi mon men lại gần chỗ có hoa gần bờ để hái chúng. Quả thật, trông nó gần nhưng cao quá tầm với của tôi. Nhưng không sao, cố một chút... một chút nữa là tới rồi... thêm một chút xíu nữa... tôi ngã xuống đầm... vẫn nghĩ là đầm không sâu nhưng đạp chân mãi không thấy đáy tôi đâm hoảng... Tại tôi không hề biết bơi... nước vào mắt... vào mũi... vào miệng... Tôi thấy ngộp thở, nhưng không hiểu tại sao tôi không thể kêu cứu... tôi chìm dần... chìm dần... Đột nhiên có một bàn tay kéo tôi lên... thì tôi biết mình được cứu... người ấy kéo tôi lên bờ, không khí tràn đầy vào lồng ngực tôi khiến tôi ho sặc sụa...

- Bé định chơi trò gì kì quái vậy? Suýt chết đuối đó biết không hả?

Nghe giọng nói tôi mới ngoái lại nhìn ân nhân của tôi... ngạc nhiên đó chính là chàng trai tập bóng rổ... Anh ta vừa hỏi, vừa đập tay vào lưng tôi cho tôi ho hết nước ra. Lúc đỡ ho tôi mới nói:

- Em định hái lục bình, cảm ơn anh đã cứu em... Em cứ nghĩ đầm không sâu... mà sao em chỉ cố với chút xíu mà đã ngã rồi. Ôi tưởng tiêu đời rồi chứ!

- Tôi phải bắt đền em mới được, tôi vì cứu em mà ướt từ đầu đến chân rồi nè!

Lúc ấy tôi mới quay sang ngắm kĩ “ ân nhân”... đúng là ướt hết thật... áy náy quá biết làm thế nào bây giờ... Đang bối rối thì ân nhân lại lên tiếng:

- Em cũng thích lục bình hả? Anh cũng thích, nhưng anh không thích hái chúng lên, lục bình phải ở bên nhau, gắn kết với nhau thì mới đẹp, chứ lấy riêng một bông lục bình lên không đẹp đâu... Em nhìn dải lục bình ở đoạn kia kìa... đẹp không?

Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ, anh ấy nói đúng, chúng quả thực rất đẹp... giản dị thôi nhưng đẹp đến mê hồn... Tôi quay lại nhìn ân nhân... mái tóc ướt nước còn thỉnh thoảng giọt xuống mặt anh, anh say sưa ngắm lục bình mỉm cười như lần đầu tiên chứng kiến cảnh đẹp trời cho vậy... nhưng quả thật trông ân nhân lúc ấy hiền và đáng yêu như thiên sứ...

- Em tên gì vậy? Anh tên Thắng.

- Em tên Vũ. Nguyễn Hạ Vũ...

- Hay thật! Em là mưa mùa hè... cái tên rất dễ thương...

- Anh cứ đùa hoài, anh nói vậy thôi chứ nhiều người ghét mưa lắm đó!

- Sao lại ghét? Anh thích mưa lắm, đặc biệt là mưa mùa hè...

- Em mà là mưa thì anh là gió đó!

- ... Anh không hiểu.

- Thắng trong tiếng anh là “win” thêm chữ “d” vào cuối là thành “wind” (gió)...

- Đúng là chỉ có em mới nghĩ ra thôi đấy!

- À ân nhân muốn em đến đáp thế nào đây?

- Đền anh ấy hả? Tùy tâm em thôi... hay em nhận anh làm sư phụ đi, anh dạy em chơi bóng rổ... Ở trường chơi với nhiều người vui vẻ, về đây chơi có một mình cũng buồn...

- Ừ cũng được, biết đâu em lại cải thiện được vài cm chiều cao - tôi nói đùa và gật đầu nhận lời - mà anh học trường nào vậy?

- Anh học trường Đại học Bách Khoa năm Nhất, còn em?

- Năm nay em học 12 rồi, em sắp phải thi đại học rồi... hắt xiiiiiiiiiii...

- Thôi em về thay quần áo đi không cảm lạnh bây giờ! Nhớ mai lại đây tập bóng rổ với anh nha...

- Em nhớ mà, anh cũng về đi, muộn rồi...

Nói rồi tôi và anh Thắng tạm biệt nhau ra về. Tôi thì lo không biết nói sao với bố mẹ về vụ ướt như chuột lột thế này đây...

Chiều hôm sau đúng như lịch chạy bộ, tôi lại ra con đường đầy lục bình ấy. Đang chạy qua một khoảng lục bình thuyệt đẹp, tôi mải mê vừa chạy vừa ngắm, bỗng có tiếng gọi:

- Nhóc ơi! Sư phụ ở đây nè!

Tôi quay về phía có tiếng gọi thì thấy anh Thắng đang vẫy tôi, tôi mỉm cười chạy lại. Đến gần tôi đứng nghiêm chào kiểu quân đội:

- Đệ tử chào sư phụ!

- Nhóc con! Lúc nào cũng đùa được! Lại cái cây cao kia đi...

- Làm gì ạ?

- Sư phụ nói thì nghe đi!

- Không hiểu nên không nghe!

- Em bướng thật đấy! Ra đó thì mới có rổ mà tập ném chứ, anh buộc một cái rổ ở đó rồi... mà mấy ngày chạy em chẳng để ý gì cả...

- Hì, em còn ngắm lục bình mà! – tôi vừa nói vừa chạy ra gốc cây đó.

Quả thực tôi chọn con này làm địa điểm chạy bộ thật là lí tưởng, một bên là đầm lục bình tím đẹp mê hồn, một bên đường là bãi cát rộng tha hồ chơi thể thao như đá bóng, bóng chuyền... Anh Thắng cũng khá khéo chọn cho mình một địa điểm để tập môn bóng rổ yêu thích với một cái rổ buộc trên cành cây...

- Bài tập đầu tiên cho nhóc đây: cú ném một điểm – anh Thắng vừa nói, vừa ném quả bóng lên, nó chui vào rổ một cách dễ dàng.

- Hì, dễ ợt! Sư phụ nhìn em ném nè!- tôi ném bóng và thành công.

Anh Thắng khá ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ vẻ đàn anh:

- Nhóc ăn may thôi! Ném lại đi!

Tôi ném lại và tiếp tục thành công khiến anh thắng tiếp tục ngạc nhiên:

- Em có khiếu chơi bóng rổ đó! Giờ em đứng xa ra và ném thử cú ném 3 điểm đi.

- Yes, sir! – tôi tự tin ném và trong sự ngỡ ngàng của sư phụ, quả bóng bay chính xác vào rổ.

Sư phụ nhìn tôi ngạc nhiên và mỉm cười hỏi tôi:

- Nói thật đi! Nhóc học bóng rổ bao giờ chưa? Nhóc mà nói điêu là anh cốc đầu nhóc đó!

- Thì em có học sơ sơ – tôi gãi đầu, nhưng anh Thắng vẫn không chịu buông tha:

- Sơ sơ là bao lâu?

- 1...- tôi giơ 1 ngón tay lên và cười.

- 1 gì?

- 1 năm...

- Trời!!! Chết với nhóc mất! Vậy mà không nói sớm bắt anh làm trò hề hả?

- Không có, tại sư phụ đâu có hỏi là em học chưa mà cứ vậy lao vào dạy đấy chứ! Em học bóng rổ cả năm lớp 11 rồi, thầy giáo thể dục bị tụi con gái lớp em mua chuộc không bắt học chạy bền mà cho học bóng rổ đó! Hì nói thật với sư phụ nha, em đạt điểm giỏi thể dục cả năm lớp 11 đó!

- Thật không tin nổi... trông em có vẻ nầm lùn mà...

Nghe anh Thắng nói vậy, tôi giả vờ dỗi ném trả anh ta quả bóng và bảo:

- Đấu một trận với em đi... rồi sư phụ sẽ thấy!

Anh Thắng mỉm cười gật đầu. Trận đấu bắt đầu... hai bên đều chiến đấu hết mình...Và sau khoảng 1 tiếng thì trận đấu kết thúc, dù đã cố gắng anh Thắng vẫn đánh bại tôi tuy là với kết quả cách biệt không lớn. Chúng tôi cùng rời khỏi cái cây và chọn một chỗ ở phía bên kia đường để vừa ngồi nghỉ vừa có thể ngắm lục bình.

- Nhóc làm anh ngạc nhiên đó! Không ngờ em lại chơi khá đến vậy!

- Sư phụ quá khen rồi! Em định để sư phụ dạy lại em kĩ thuật bóng rổ không ngờ sư phụ lại phát hiện ra em học rồi.

Nghe tôi nói vậy anh Thắng quay sang cốc đầu tôi và cười bảo:

- Tại nhóc không phải cao.thủ trong việc giả vờ đâu. Người đâu mà giả bộ không biết gì về bóng rổ mà vẫn tự tin phô diễn kĩ thuật cá nhân, nhìn cách em ném bóng anh biết em không phải dân amarteur rồi...

- Ừm... đúng là em ngốc thật, nhưng dù sao thì em vẫn thua sư phụ mà. Lần sau em phải cố thắng sư phụ mới được.

- Em đúng là vô cùng hiếu thắng đó! À anh có cái này cho em nè! - anh Thắng vừa nói vừa lôi trong túi áo ra một chiếc dây đeo cổ tay màu tím nhạt nói:

- Anh định tặng em làm quà nhập môn, nhưng em lại học bóng rổ mất rồi thôi coi như là quà làm quen vậy, có em chơi bóng cùng anh rất vui.

Tôi nhận chiếc dây đeo tay ấy và ngắm nghía rồi bất chợt reo lên: “A! Là màu hoa lục bình”. Anh Thắng mỉm cười, tôi bất chợt nhìn sang cổ tay anh ấy và nhận ra không có chiếc dây đeo quen thuộc, tôi hỏi:

- Chiếc dây của sư phụ đâu rồi?

- Ừm, hình như rơi lúc kéo em lên chiều qua đó, chẳng thấy đâu nữa. Hôm qua lúc đi mua quà cho em định mua cái mới nhưng chẳng có cái nào màu đỏ cả.

- Cảm ơn anh, sư phụ, sư phụ thích màu đỏ hả?- anh Thắng gật đầu – em cũng có quà cho sư phụ đây - tôi lấy trong túi quần ngố ra hai cái kẹo mút vị cà phê đưa cho anh Thắng 1 cái.

- Hì, em cũng thích vị cà phê à? Hay nhỉ! Lâu rồi anh không ăn kẹo mút.

Tôi và anh Thắng ngồi ăn kẹo mút và ngắm lục bình, một cảm giác thật bình yên như ở trên thiên đường vậy... Những ngày sau đó, tôi cùng anh chơi bóng rổ rất vui, rồi những phút hóng gió trước khi về thì 2 người thay phiên nhau mang kẹo mút cà phê đi ăn. Chỉ trừ những chiều mưa, còn ngày nào chúng tôi cũng ra con đường ấy chơi bóng rổ với nhau. Tôi cũng không rõ từ bao giờ tôi đã thấy nhớ anh vào những chiều mưa không chạy bộ, với trái tim non trẻ của một cô gái mới lớn, tôi không thể đặt tên cho nỗi nhớ ấy là gì và vì sao tôi lại nhớ, cho đến một ngày tôi đã tự tìm ra câu trả lời cho mình. Hôm ấy, tôi đến hơi sớm nên anh Thắng chưa thấy đến, tôi ngồi ở gốc cây chờ. Đột nhiên có một bàn tay bịt mắt tôi, tôi gỡ ra và mở mắt thì thấy anh Thắng đang cười rất tươi. Tự dưng trong khoảnh khắc ấy tim tôi đập mạnh, tôi đánh nhẹ vào tay anh ấy và giả vờ dỗi: “Sư phụ làm em giật mình.”

- Anh có cái này hay lắm! – anh Thắng nói và đưa tôi xem chiếc diều mới - hôm nay mình thả diều nha!

- Tôi gật đầu và cùng anh gỡ dây diều.

Anh ấy bảo tôi:

- Em cầm dây diều chạy ra đằng xa kia, khi nào anh hét thả ra thì em tung diều lên nhé!

- Em biết rồi, anh còn phải dặn hả?

- Nè anh cốc đầu em bây giờ đó! Lúc nào cũng cứng đầu hết! Anh nhắc em không thừa đâu!

- Tuân lệnh sư phụ!

Tôi vừa cười trừ, vừa cầm diều chạy ra xa. Hôm nay gió lớn... nghe hiệu lệnh của anh Thắng, tôi vừa thả tay ra diều đã bay lên rất cao nhưng anh Thắng lại phấn khích lạ, hệt như một đứa trẻ con vậy:

- A ha! Diều bay lên rồi nhóc ơi! Nhóc chạy lại đây đi!

Tôi chạy lại phía anh Thắng, bỗng dưng không biết ở đâu ra một cơn gió ngược chiều thổi mạnh tới phía anh Thắng đang đứng nhưng lạ thay anh ấy không hề quan tâm, vẫn ngẩng lên nhìn cánh diều đang bay cao và cười rất tươi, một nụ cười trong sáng và đáng yêu đến lạ, đáng yêu đến nỗi tôi đứng đó nhìn mà đầu óc hóa trống rỗng, con tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi cảm thấy khó thở... Nó khiến tôi nhận ra một thứ tình cảm đặc biệt mà lâu nay tôi không thể định nghĩa được: tình yêu... tôi ngỡ ngàng trước điều đó, ngỡ ngàng trước nụ cười hiền lành trong sáng đến lạ lùng của người con trai tôi đã quen biết gần 2 tháng trời và không biết từ lúc nào sự ngỡ ngàng kéo tôi đứng lại để ngắm nhìn hình ảnh làm trái tim tôi thực sự rung động ấy cho đến khi cơn gió ngừng lại...

- Em làm gì mà thừ người ra vậy? Lại đây, anh cho em cầm dây diều này!

- À... vâng!

- Sao tự dưng em lại giật mình, lại để đầu óc đi đâu vậy? Em cầm lấy đầu dây nè, nhớ không được tuột tay không diều bay mất đó!

Tôi cùng anh Thắng thả diều cả buổi chiều.hôm đó và không biết bao nhiêu lần tôi lại được ngắm anh cười, nhưng không có một nụ cười nào làm tôi có cảm giác đặc biệt như nụ cười của anh trong cơn gió vừa rồi. Giờ đây, tôi nhận ra chỉ cần được nhìn anh cười thôi là tôi đã thấy hạnh phúc lắm. Trời tối dần, hai chúng tôi ra về, kết thúc một buổi chiều chơi thật vui và tôi về nhà với cảm giác lâng lâng lạ thường... Cũng đúng thôi, trái tim non trẻ của tôi lần đầu tiên loạn nhịp trước một người con trai. Tôi thấy vui trước lời dặn của anh trước khi về: "Mai em nhớ ra nha!"... và tôi cũng thầm cảm ơn cơn gió bất chợt ấy - cơn gió đã đánh thức nhứng xúc cảm trong tâm hồn tôi, giúp tôi nhận ra tình yêu không biết đã nảy sinh từ lúc nào nữa. Chiều hôm sau, trước khi ra con đường ấy tôi tìm mua cho anh Thắng một chiếc dây đeo tay màu đỏ. Trời hôm nay không hiểu sao lại âm u như chỉ cần lỡ tay ném một viên sỏi lên đám mây kia thôi cũng đủ làm mưa tuôn rơi như trút nước, nhưng kệ, tôi vẫn ra con đường gió... Ơ kìa, anh Thắng cũng đã đến rồi nhưng hôm nay anh ấy không mang bóng, lạ thật. Nhìn thấy tôi anh Thắng cười làm tôi cũng mỉm cười chào lại:

- Em cứ tưởng anh không ra, sắp mưa rồi!

- Ừm có chứ! Hôm nay không chơi bóng nữa nha, sắp mưa rồi ngồi ngắm lục bình một lúc rôi về, không em lại ướt như chuột lột đó!

Tôi ngồi gần lại chỗ anh ấy đang ngồi, lục bình hôm nay trông đẹp đến lạ tràn ngập khắp đầm là màu tím của hoa và màu xanh non dịu mát của lá lục bình. Nhớ ra chiếc dây đeo tay tôi lấy trong túi ra và đưa cho anh Thắng:

- Cho anh nè! Tại em mà anh mất chiếc dây cũ.

- Có gì đâu em, nếu không mất chiếc dây ấy thì chắc gì anh đã quen được một cô nhóc tinh quái như em, một cô đệ tử còn suýt giỏi hơn cả sư phụ nữa.

Anh Thắng nói và xoa đầu tôi, tôi ngượng ngùng nói:

- Anh cứ nói quá thế! Làm sao em giỏi bằng anh được.

- Hì, nhóc cũng biết khiêm tốn từ bao giờ vậy?... Anh đùa thôi đừng dỗi anh nha, anh cũng có quà cho em đây.

- Anh Thắng nói và đưa cho tôi một hộp quà nhỏ.

Tôi háo hức:

- Gì vậy anh? Em mở ra xem luôn nhé!

- Ừ, em mở ra xem có thích không?

Tôi mở ra và ngạc nhiên thấy một chiếc lắc chân rất xinh, tôi hỏi:

- Sao anh lại tặng em lắc chân?

- Thì tại... tại anh muốn trói chân em lại không cho đi đâu nữa...

- Anh???

- Anh đùa thôi mà, hôm trước anh thấy em bị hỏng lắc chân thấy em buồn buồn, anh biết em thích đeo lắc chân nên mua tặng em thôi. Em thích nó chứ?

- Tất nhiên rồi, nó rất dễ thương mà.

- Vậy thì từ hôm nay em phải luôn đeo nó nha, không cho em cởi ra đâu đó! Chịu không?

Tôi gật đầu nhẹ, anh Thắng thấy vậy cười rất tươi, anh lấy chiếc lắc trong hộp ra và đeo vào chân tôi. Trong giây phút ấy, tim tôi lại đập mạnh, có một chút ngại ngùng và một chút cảm giác hạnh phúc. Rồi chúng tôi lại cùng nhau lặng ngắm lục bình, trời đột nhiên bắt đầu mưa, những hạt mưa mùa hạ mới bắt đầu rơi đã rất to và nặng, nhưng không hiểu sao cả tôi và anh Thắng đều không muốn về. Tôi hỏi anh Thắng:

- Sao anh lại thích mưa mùa hè nhỉ? Mưa vừa to vừa lạnh...

- Lạnh đâu? Mưa mùa hè làm dịu đi những cái nắng oi ả mà.

- Sao hôm qua trời đẹp vậy mà hôm nay lại mưa to vậy nhỉ?

- Anh biết!

- Anh biết? Thật không? Vì sao?

- Vì... vì... vì ngày mai anh lên trường học rồi... không còn được chơi bóng cùng em nữa...

Anh Thắng nói vậy nhìn tôi một thoáng rồi lại quay ra ngắm lục bình... trời vẫn mưa... mưa thấm ướt tóc và quần áo của tôi và của cả anh Thắng... Tôi lặng thinh không biết nói gì, một chút bất ngờ, một chút hụt hẫng và... một nỗi buồn thấm dần trong tâm hồn tôi hệt như những giọt mưa kia đang thấm dần làm tôi thấy lạnh... Nhanh quá... mấy tháng hè trôi qua nhanh quá, những ngày hè tôi sáng đi học thêm ở trường, thời gian còn lại tôi tự học ở nhà nhưng khoảng thời gian khiến tôi cảm thấy thoải mái nhất là khoảng thời gian ngắn ngủi trong ngày tôi tập bóng rổ cùng anh... Vậy mà giờ không được cùng tập bóng rổ nữa rồi... thấy tôi không nói gì nên anh Thắng cũng không hỏi, không biết anh ấy có hiểu tâm trạng của tôi không nữa... mưa càng lớn.

- Không biết khi nào anh em mình mới gặp lại nhau nhỉ? Anh học xa nên ít về lắm, mà cũng sắp vào năm học rồi, lớp 12 cũng bận lắm chắc em cũng không chơi bóng được nhiều nữa...

- Em biết!

- Thôi cố gắng học tốt nha! Và... đừng quên anh nhé!

Tôi cười buồn và không nói gì, cuối cùng anh Thắng đúng lên và bảo:

- Anh em mình về thôi mưa ướt hết em rồi kìa, tạm biệt em...

- Tạm biệt anh, em về đây, cảm ơn anh về món quà...

Tôi và anh Thắng không nói thêm lời nào nữa và đi về, tôi tự dặn mình không được nhìn lại vì mỗi người đi một hướng... Mưa vẫn cứ rơi và không biết tôi đã khóc từ lúc nào nữa, chỉ thấy trong dòng nước mưa, thỉnh thoảng tạt vào mặt vị mặn chát như muối biển... Vậy là cơn gió của tôi bay đi rồi... đi ngay khi tôi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Gió, chúng tôi không hề trao đổi với nhau bất cứ một cái gì để có thể giữ liên lạc với nhau.

Thời gian cứ thế trôi, từ hôm đó tôi cũng không ra đường gió mà chạy bộ hay chơi bóng nữa, chỉ thỉnh thoảng nỗi nhớ trào lên trong tôi, tôi lại ra con đường đó, nhưng mỗi lần ra là mỗi lần tôi thêm buồn. Xem một bộ phim có câu nói mà mỗi lần nghĩ đến tôi lại thấy buồn: “Gió đã đi qua một nơi thì không bao giờ trở lại”... Mỗi lần đến đây những kỉ niệm lại trở về gần gũi như mới ngày hôm qua, chiếc rổ vẫn buộc trên cây nhưng chẳng có ai chơi nữa. Đã có lần tôi mang bóng rổ ra đây chơi một mình nhưng không hiểu sao mỗi lần đứng vào vạch 3 điểm thì tôi không thể ném trúng nữa vì... mắt tôi đã nhòa đi vì nước mắt từ bao giờ... Mùa lục bình cũng hết từ khi nào không hay, trên đầm chỉ còn lác đác vài bông lục bình lẻ loi, xơ xác và lúc ấy tôi mới biết anh Thắng đúng: lục bình chỉ đẹp khi chúng bên nhau... Tôi là một cơn mưa mùa hè lạnh căm và lặng gió nên đôi khi thấy mưa gió của tự nhiên bên nhau tôi lại thấy chạnh lòng vì Gió của tôi đã đi mất rồi... và chẳng biết có còn nhớ đến tôi không...

***

1 năm trôi qua...

Tôi thi xong Đại học và chờ kết quả. Ngày báo kết quả đỗ tôi vui lắm và không hiểu tại sao lúc ấy tôi nhớ ra rằng mùa lục bình đã đến, tôi muốn ngắm lục bình tím bình yên tràn ngập khu đầm. Mở chiếc ngăn kéo tôi vẫn cất chiếc dây đeo tay màu lục bình ở đó, tôi đeo nó vào tay và quyết định đi ra con đường đó chạy bộ. Khung cảnh vẫn đẹp và yên ả như tất cả cách đây một năm... trời vừa mưa xong nên ở đây càng vắng, chẳng có ai ra tập thể dục cả. Từ xa nhìn cái cây quen thuộc những cảm xúc tưởng rằng đã hết trong lòng tôi lại trào lên, thêm vào đó màu tím nhạt trên màu xanh non của của lục bình làm những kỉ niệm hiện về rõ ràng hơn. Tim tôi lại đau nhói tôi như muốn đập phá một cái gì đó cho tan đi những điều đó nhưng không được, tôi đứng lên và hét lớn:

- Em nhớ anh nhiều lắm anh biết không? Anh ác lắm cứ thế mà biến mất khỏi cuộc đời em sao? Anh Thắng ơi!

Hét xong tôi ngồi thụp xuống và khóc nước nở, bất chợt có một tiếng nói rất khẽ vang lên:

- Anh cũng nhớ em nhiều lắm! Mỗi lần có dịp về anh đều ra đây nhưng không một lần nào ông trời cho anh được gặp em... Một năm rồi không lúc nào anh quên em...

Tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ khi trước mặt tôi là anh Thắng... vẫn gương mặt đó, vẫn vóc dáng đó, bộ quần áo thể thao đỏ viền trắng và cả... chiếc dây đeo tay màu đỏ... Tôi đứng lên, cuộc hội ngộ bất ngờ làm tôi hạnh phúc, anh Thắng vẫn đứng đó, không phải là ảo ảnh... nói với tôi rằng:

- Anh đã tự trách mình khi không dám nói với em từ lâu rằng: anh yêu em...

Tôi hạnh phúc thật sự, hạnh phúc đến vỡ òa thành dòng nước mắt, rồi tôi lau nước mắt, mỉm cười giơ tay cho anh nhìn thấy chiếc dây đeo tay màu hoa lục bình trên tay tôi, anh Thắng cũng cười và cầm tay kéo tôi vào vòng ôm ấm áp, anh thì thầm: “Cho anh xin lỗi! Anh cứ nghĩ em quên anh rồi!”. Tôi đẩy anh ra mỉm cười và bảo:

- Anh lấy lắc chân trói em rồi, em còn chạy đâu được nữa...

- Vậy hả? Mưa và Gió luôn bên nhau mà em...