5 năm… Giữa chúng ta là nhiều lần gặp gỡ ở nơi anh làm việc, là đôi ba
lần dự tiệc chung bàn, anh uống chút bia và khẽ khàng khen, hôm nay em
xinh quá. Là vô số lần chát chít cùng nhau, là thi thoảng em gọi cho anh
khi lòng ngập ngời những niềm riêng, chỉ để khóc hu hu hoặc buồn than
gì đó. Là anh thường bối rối bảo rằng, sợ nhất khi phụ nữ điện thoại
thông báo mình đang rất buồn, vì anh không biết phải an ủi sao đây.
5 năm… Ta đi cà phê cùng nhau một lần duy nhất, ngắn ngủi, vội vàng bởi cuộc hẹn phía sau không hủy được. Ta cũng chỉ bàn về những thứ rất chung chung trên trời dưới biển, nghề nghiệp anh, sở thích của em… trong buổi trưa đầy nắng đó.
5 năm… Giữa anh và em vốn tồn tại điều gì đây nhỉ, không phải bạn bè, chẳng là đồng nghiệp, càng đâu giống tình nhân. Dù ta vẫn đồng hành cùng nhau trong những dịp tưởng đâu tình cờ nào đó, vẫn chia sẻ cùng nhau vui buồn hay dở, gửi link cho nhau một bản nhạc hợp gu, tặng anh một chú gấu bông nhỏ xíu vào một sinh nhật không hẹn mà em đến, tiễn em xuống cổng cơ quan và tiện tay đội nón giùm em, vậy mà…
5 năm… Em vu vơ một chút tình thầm lặng, ngỡ như có, như không. Lòng tự nhủ lòng, có cố cũng không được, cái gì cũng do duyên phận. Anh dường như né tránh, dường như đang tự dối mình, dối người, để có một lần tự dưng thổ lộ, không dám gặp em, bởi sợ bản thân phát sinh tình cảm. Thật là…
5 năm… Khi em an phận với những niềm vui be bé san sẻ cùng nhau, khi em bằng lòng với những gì vốn dĩ không thay đổi được nữa rồi, thì anh đến. Trong bất ngờ, trong say sưa lạ lẫm, như thể ta chưa từng quen biết nhau bao giờ…
5 năm… Ta mới nắm lấy bàn tay nhau lần đầu tiên, hụt hơi vì bối rối, run rẩy vì quá xúc động. Với anh, bàn tay là điều anh yêu quý nhất của người phụ nữ bên mình. Em đan những ngón tay của mình vào tay anh, nghịch ngợm hỏi rằng, anh có biết, tại sao những ngón tay lại rời nhau ra hay không? Vì để khi người ta lớn lên, tìm đến nhau, xỏ những ngón tay vào nhau, ấm áp vô cùng.
5 năm… Anh sao biết được, trong 5 năm ấy, em đã bao lần tự đan hai bàn tay mình vào nhau, cho đỡ cô đơn, cho bớt tủi buồn.
5 năm… Em hạnh phúc biết chừng nào khi anh nhận ra chân tình em trao gửi. Dẫu muộn màng, nhưng cuối cùng ta đã có nhau.
5 năm…
5 năm… Ta đi cà phê cùng nhau một lần duy nhất, ngắn ngủi, vội vàng bởi cuộc hẹn phía sau không hủy được. Ta cũng chỉ bàn về những thứ rất chung chung trên trời dưới biển, nghề nghiệp anh, sở thích của em… trong buổi trưa đầy nắng đó.
5 năm… Giữa anh và em vốn tồn tại điều gì đây nhỉ, không phải bạn bè, chẳng là đồng nghiệp, càng đâu giống tình nhân. Dù ta vẫn đồng hành cùng nhau trong những dịp tưởng đâu tình cờ nào đó, vẫn chia sẻ cùng nhau vui buồn hay dở, gửi link cho nhau một bản nhạc hợp gu, tặng anh một chú gấu bông nhỏ xíu vào một sinh nhật không hẹn mà em đến, tiễn em xuống cổng cơ quan và tiện tay đội nón giùm em, vậy mà…
5 năm… Em vu vơ một chút tình thầm lặng, ngỡ như có, như không. Lòng tự nhủ lòng, có cố cũng không được, cái gì cũng do duyên phận. Anh dường như né tránh, dường như đang tự dối mình, dối người, để có một lần tự dưng thổ lộ, không dám gặp em, bởi sợ bản thân phát sinh tình cảm. Thật là…
5 năm… Khi em an phận với những niềm vui be bé san sẻ cùng nhau, khi em bằng lòng với những gì vốn dĩ không thay đổi được nữa rồi, thì anh đến. Trong bất ngờ, trong say sưa lạ lẫm, như thể ta chưa từng quen biết nhau bao giờ…
5 năm… Ta mới nắm lấy bàn tay nhau lần đầu tiên, hụt hơi vì bối rối, run rẩy vì quá xúc động. Với anh, bàn tay là điều anh yêu quý nhất của người phụ nữ bên mình. Em đan những ngón tay của mình vào tay anh, nghịch ngợm hỏi rằng, anh có biết, tại sao những ngón tay lại rời nhau ra hay không? Vì để khi người ta lớn lên, tìm đến nhau, xỏ những ngón tay vào nhau, ấm áp vô cùng.
5 năm… Anh sao biết được, trong 5 năm ấy, em đã bao lần tự đan hai bàn tay mình vào nhau, cho đỡ cô đơn, cho bớt tủi buồn.
5 năm… Em hạnh phúc biết chừng nào khi anh nhận ra chân tình em trao gửi. Dẫu muộn màng, nhưng cuối cùng ta đã có nhau.
5 năm…