Cổ nhân có câu:
Hữu thù bất báo phi quân tử
Vô thù hữu báo đại trượng phu.
Lần này đúng là họa lớn. Mỹ Điệp đứng trên lầu cao nhìn Subasa với ánh mắt thương hại, dạng như “Subasa ơi lần này ngươi tự cắn đít mình rồi”. Chết tiệt. Thế này thì chết tiệt thật. Vì ai mà hiệp sĩ thanh lịch như mình lại phải bước chân vào lầu xanh nhơ nhớp mà lại không phải để cứu gái như Từ Hải. Thế này thà ta ở lại rửa chén chẳng là nhàn nhã hơn sao. Subasa tức giận nghiến răng ken két, nộ khí ngùn ngụt khiến tên ác nhân không khỏi chùn chân. Chợt có một bà cụ già vỗ nhẹ vào vai Subasa nói giọng ái ngại:
- Cậu ơi cắn nhầm lưỡi rồi kìa.
Gì chứ! Chết tiệt. Máu ra nhiều quá. Subasa định kêu cứu nhưng mà kêu không được nữa. Subasa trí trùm thiên hạ sau khi tự cắn đít mình lại tự cắn lưỡi. Lòng quả cảm thật khiến người ta khâm phục.
Subasa – hiệp sĩ tình yêu – câm một trăm phần trăm.
Mỹ Điệp thấy bạn vì mình gặp nạn không khỏi chạnh lòng. Subasa máu ra nhiều quá đã lăn ra bất tỉnh tự bao giờ. Tên ác nhân bất chiến tự nhiên thành, một giọt mồ hôi cũng không tốn. Lúc này tên ác nhân thừa thế xông tới Mỹ Điệp, tay trái một trảo, tay phải một trảo, song trảo bá đạo khí kình như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, cùng lúc đánh xuống, tình thế vô cùng nguy cấp. Mỹ Điệp trong lúc hiểm nghèo theo phản xạ hai tay chụp lấy hai người Phong Vân đẩy ra phía trước. Sự việc nói thì dài dòng nhưng mà diễn ra chưa đầy sát na. Hai người Phong Vân chửi thề chưa kịp tròn tiếng thì đã trúng trảo, nội tức rối loạn, gục người thổ huyết tại chỗ.
Mỹ Điệp tâm trí rối bời chạy đến đỡ Bộ Kinh Vân dậy toan truyền công trị thương nhưng Bộ Kinh Vân đã vội khoát tay ngăn lại.
- Chủ nhân đừng phí sức nữa. Ta tự biết mình không qua khỏi đâu.
- Ngươi đừng nói nữa. Huhu
- Chủ nhân. Đời này kiếp này, được hầu hạ chủ nhân là đại phúc của Tiểu Vân. Chủ… nhân… bảo… trọng…
Đoạn gục đầu tắt thở. Mỹ Điệp nhìn sang Nhiếp Phong thấy y cũng đã tắt thở tự bao giờ. Mỹ Điệp hận mình không bảo vệ được hai nô bộc, nhìn thấy thuộc hạ chết ngay trước mắt quả thật không cam tâm, chỉ biết ngửa mặt nhìn trời hét lên đầy bi tráng:
- Noooooooooooooooooooo!
Hét chưa dứt lời tên ác nhân đã thừa cơ chưởng tới. Thế tới quá gấp, Mỹ Điệp liền giục Bộ Kinh Vân xuống đất lộn mèo theo hình chữ chi né được một chưởng (thực ra chữ này viết làm sao thì khoa học vẫn chưa giải thích được). Đang lúc tưởng như Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong phải chết không toàn thây thì kỳ tích xuất hiện. Lần này quả kỳ tích xuất hiện. Bởi vì Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong không hẹn mà gặp cùng lúc mở trừng mắt lộn mèo theo hình chữ chi né được chưởng kình. Tại sao vẫn là chữ chi thì cho đến lúc này khoa hoc cũng vẫn chưa giải thích được. Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Nhiếp Phong ném nụ cười La Joconde đầy khinh bỉ về phía Bộ Kinh Vân chửi lớn:
- Khốn nạn, biết ngay là ngươi giả chết.
Bộ Kinh Vân lí nhí:
- Xin lỗi, là lỗi của ta.
Lỗi của ai không quan trọng. Sống trên đời cần phải biết tha thứ, phải biết khiêm tốn thật thà dũng cảm, phải biết chia sẻ nhường nhịn nhau. Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, ai cũng một thời đẹp trai, gian khổ sẽ dành phần ai?
Không biết phải không?
Thôi bỏ đi.
Lúc này ba người Mỹ Điệp khí thế tề thiên, thủ thế banh háng đứng tấn tụ khí đan điền, vô cùng áp đảo. Tên ác nhân thấy tình thế bất lợi, suy tính thiệt hơn cuối cùng quyết định tẩu đào vi thượng sách, trước khi bỏ chạy còn quay lại dặn dò đám người Mỹ Điệp:
- Hảo. Có giỏi thì đừng đuổi theo!
Rồi ôm đầu bỏ chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa la hét đầy thảm thiết:
- Chieu ming a, chieu ming a…
Hết biến Mỹ Điệp bèn chạy lại xem tình hình Subasa. Mỹ Điệp áp tai vào ngực thấy mạch Subasa đập mười nhịp thì nghỉ một nhịp, có lúc đếm lộn còn thấy đập mười hai mười ba nhịp mà không nghỉ nhịp nào, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gà gáy ò ó o, không khỏi hoang mang bèn sai người tìm đại phu. Bỗng đâu từ trong đám đông có một người tự xưng là Jack – Bác sĩ quái dị bước ra, chẳng nói chẳng rằng tiến đến bắt mạch, trầm ngâm rồi phán:
- Mổ! Phải mổ!
Đoạn lấy dao toan rạch bụng Subasa phẫu thuật. Mỹ Điệp bán tin bán nghi chụp tay ngăn lại:
- Tại sao đứt lưỡi mà mổ bụng?
Bác sĩ nhìn Mỹ Điệp đầy khinh bỉ rồi phán:
- Mổ! Phải mổ! Hiểu không?
- Không! Ta không hiểu.
- Nói với cậu cũng vô ích. Đây là khoa học. Hiểu chưa. Để ta!
Đoạn đè Mỹ Điệp ra vạch áo rồi cầm dao toan mổ bụng. Mỹ Điệp nghĩ ngợi mấy giây rồi hất bác sĩ Jack xuống đất đấm đá túi bụi:
- Đồ điên. Vừa rồi thật nguy quá. Mém nữa là bị thằng điên này mổ bụng rồi.
Bác sĩ Jack phẫu thuật không thành thất thểu bước ra ngoài. Lúc chen qua đám đông còn vỗ vai vài người mà rằng:
- Thần sắc cậu xấu lắm. Để ta mổ cho nha!
Nhưng mà không ai chịu mổ. Bác sĩ Jack nghĩ chắc người ta không có tiền. Thật đáng thương. Nhưng mà không thể mổ miễn phí được nên đành bỏ đi.
Một tháng sau đó, mọi việc yên ắng trở lại. Mỹ Điệp mỗi đêm vẫn tiếp khách đều đặn, dần dần xuất hiện những mối quen nên đời sống cũng đỡ nhọc nhằn. Dạo này giá đô có giảm nên Mỹ Điệp không nhận đô nữa, chỉ nhận tiền Việt hoặc cổ phiếu. Có khách nước ngoài đến hỏi lấy nhân dân tệ không, Mỹ Điệp bảo rằng không, vì Mỹ Điệp muốn góp phần ủng hộ cho vụ việc tranh chấp nhà đất gì gì đó, nghe cũng to tát lắm. Có nhiều người khách lại không chịu mang bao cao su, cho rằng vì như thế không ngầu chút nào, vì họ nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu, vì ông xã có bao giờ đeo bao cao su đâu... Rồi Mỹ Điệp phải giảng cho họ biết, rằng thì là tất cả chỉ là ngụy biện, hãy mang bao cao su. Nghe đâu cũng xôn xao dư luận hết mười mấy hai ba ngày gì đó. Bên cạnh công việc thì trong thời gian rảnh rỗi Mỹ Điệp thường đi bơi, đọc sách, nghe nhạc. Đặc biệt nhờ chăm chỉ luyện võ theo bộ “7 viên ngọc rồng” nên võ công không ngừng tăng tiến, chẳng biết tự lúc nào đã thành cao thủ, cỡ như Thên Xin-hăng bây giờ chỉ đáng xách dép cho Mỹ Điệp, mà phải là dép đạp cứt, chứ cũng chưa được dép thường. Mà phải là cứt chó, chứ không được cứt phượng hoàng sư tử gì đâu.
Subasa từ ngày bị câm không những không nản chí, mà còn ngày đêm chăm chỉ học ngôn ngữ cử chỉ, mong ngày hòa nhập lại với xã hội. Ngoài thời gian đọc sách, anh còn tham khảo thêm sách báo, phim ảnh. Khoảng thời gian học từ xa trên truyền hình, Subasa còn lén lấy băng phim sex của Mỹ Điệp xóa đi mà thâu chồng chương trình truyền hình lên để xem lại. Có lần bị Mỹ Điệp phát hiện đánh đập rất tàn nhẫn nhưng anh vẫn không lấy làm phiền muộn, lại còn quyết chí học hành hơn. Trong cặp mắt anh luôn chứa tia sáng hi vọng ấm áp tình người. Nỗ lực của hiệp sĩ tình yêu không khỏi khiến mọi người khâm phục. Dần dần Subasa tinh thông ngôn ngữ cử chỉ lúc nào không biết, coi phim “Ngôi sao may mắn” không cần phụ đề, đôi lúc còn đọc rap theo Aiya và Takumi. Chỉ có điều Subasa yếu đuối nên mỗi lần coi là lại khóc, nhìn rất nhục. Sau này anh nghĩ ra được cách là vừa mang kính đen vừa xem phim, nhìn cũng rất ái hữu. Niềm lạc quan vượt lên số phận thật khiến người đời cảm động mà thán phục. Nhưng mà chưa tới. Quả thật tính chưa tới. Bởi vì truyện này không ai dư hơi đi học tiếng tay mà nói chuyện với Subasa. Giả như Subasa học được tiếng tay đi nữa thì cũng tuyệt nhiên không nói được với ai.
Subasa – hiệp sĩ tình yêu – vẫn câm một trăm phần trăm.
Thực ra có cách đơn giản hơn là sử dụng bảng bút lông. Sau một tháng học tập Subasa quyết định làm theo cách này. Âu cũng là thành nhân.
Lần nọ Mỹ Điệp đang ngồi ngoáy mũi bắt chó ăn để giết thời gian, thì bỗng đâu nghe tiếng ồn ào xô xát vọng lại từ đại sảnh. Mỹ Điệp tuy tò mò nhưng vẫn lén lút mò ra xem động tĩnh. Không! Không thể nào! Trước mặt Điệp lại là một nam nhân bị lôi đi xềnh xệch, miệng cũng không ngừng kêu cứu “Chieu ming a… Chieu ming a…” Mỹ Điệp tự nhủ không lẽ là Déjà vu. Trời! Quả thật là Quang Lờ. Vậy người ngồi trên kia không lẽ… Trời! Quả nhiên là William. Thật là trùng hợp các em ạ. Mỹ Điệp chưa kịp định thần thì William đã y như kịch bản trong đầu Mỹ Điệp mà quát:
- Mày có chịu tiếp khách không?
“À, thì ra thằng này còn trinh”, Điệp nghĩ thầm.
- Dạ, anh tha cho em, em muốn giành tất cả cho vợ em.
- Vợ mày đâu, bảo nó vô đây làm luôn.
- Dạ em chưa tìm thấy.
- Á à, quanh co hả, phát vào đít nó!
Phần tiếp theo vì quá bạo lực nên đã được lược bỏ. Bạn đọc yêu khoa học muốn tìm hiểu có thể google với từ khóa “phi vu my diep hoi 5”. Chúc bạn thành công.
Trông người phải nghĩ đến ta. Câu này ai dạy thì không nhớ, nhưng mà Mỹ Điệp lúc này đăm chiêu lắm. Ngẫm lại thời gian vừa qua anh đã làm gì? Chẳng đóng góp được gì cho thu nhập quốc dân. Ngày qua ngày anh chìm ngập trong đam mê thể xác mà quên mất ngoài kia còn có bao điều tươi đẹp, đôi lúc còn quên cả mang bao cao su. Mỹ Điệp trằn trọc suốt một đêm, tóc từ đen đã thành bạc trắng mà vẫn chưa nghĩ ra gì cả. Mỹ Điệp lại trằn trọc thêm một đêm, tóc lại từ bạc trắng chuyển thành đen mà vẫn chẳng chứng minh được gì. Cứ như thế, Mỹ Điệp suy nghĩ suốt tám ngày liền. Vì số ngày là chẵn nên theo các quy tắc toán học, tóc Mỹ Điệp vẫn là màu đen. Cuối cùng Mỹ Điệp quyết định gom góp tiền bạc rong ruổi giang hồ, từ bỏ chốn bùn nhơ khốn khổ. Anh bèn đem bảng bút lông đến gặp Subasa nói chuyện rồi cả hai quyết định sáng hôm sau lên đường bằng vé tàu Sài Gòn – Mạc Tư Khoa chôm được của Mã Giám Sinh.
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời còn chưa lặn thì Mỹ Điệp và Subasa đã khởi hành. Hai người bắt hai chiếc xe ôm đi đến ga Hòa Hưng thì thấy có chú công an đang điều khiển giao thông, bèn dọa cởi nón bảo hiểm hòng tống tiền hai chú xe ôm. Hai chú này sợ vỡ mật bèn lúi húi trả tiền, lí nhí cám ơn rồi chạy thẳng. Mỹ Điệp và Subasa lấy làm khoan khoái lắm, quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn, tuy có hơi bỉ ổi.
Một giờ sau, tàu khởi hành. Mỹ Điệp và Subasa lấy rượu ra toan đối ẩm thì có chú soát vé chạy đến nói là con nít không được uống rượu vì uống rượu gây ung thư phổi. Subasa lấy bảng bút lông ra hỏi vậy hút thuốc thì ung thư cái gì. Chú soát vé không trả lời được, tự thấy quá nhục nhã bèn đâm đầu xuống đường ray tuẫn tiết. Mỹ Điệp và Subasa bèn uống rượu ngâm thơ suốt cả quãng đường còn lại.
Tôi ra đi vào một chiều nắng đẹp
Nắng trải vàng chạm khẽ Matxcơva
Trên con tàu có một toilet hẹp
Hương thơm nồng hòa quyện với lòng ta.
Không khí trên tàu rất thân thiện đầm ấm. Kế bên Mỹ Điệp có một cặp tình nhân đang ngồi đếm tiền có vẻ rất chí thú, chắc là mới cưới. Hàng ghế phía sau có một cặp vợ chồng già cũng rất ân ái, cụ bà liên tục thổi kèn cho cụ ông nghe, còn cụ ông thì lim dim mắt nhún người theo từng nhịp thổi của bà, xem chừng rất khoái trá. Cuối toa còn có Lưu Đức Hòa đang ôm một bọc tiền ngồi kế Phạm Băng Băng, không biết là phim gì.
Tàu chạy mãi, chạy mãi, đến khi đêm xuống thì đến tiệm cơm tấm Kiều Giang. Mọi người xuống tàu ăn quỵt rồi lại tiếp tục lên đường đến Matxcơva.
Đến nửa đêm thì Mỹ Điệp đi toilet…
Vậy là:
Đêm khuya độc ẩm trên tàu,
Đến khi đau bụng, đi cầu mình ta
Chuyến đi lần này của Mỹ Điệp rốt cục là lành hay dữ. Mỹ Điệp đi toilet thành công hay thành nhân? Mời xem hồi sau sẽ rõ.
Chú ý: Đến đây là hết rồi ... chắc do tác giả làm biếng viết quá nên sẽ không có hồi tiếp theo ... mong các bạn thông cảm :D ...
Hữu thù bất báo phi quân tử
Vô thù hữu báo đại trượng phu.
Lần này đúng là họa lớn. Mỹ Điệp đứng trên lầu cao nhìn Subasa với ánh mắt thương hại, dạng như “Subasa ơi lần này ngươi tự cắn đít mình rồi”. Chết tiệt. Thế này thì chết tiệt thật. Vì ai mà hiệp sĩ thanh lịch như mình lại phải bước chân vào lầu xanh nhơ nhớp mà lại không phải để cứu gái như Từ Hải. Thế này thà ta ở lại rửa chén chẳng là nhàn nhã hơn sao. Subasa tức giận nghiến răng ken két, nộ khí ngùn ngụt khiến tên ác nhân không khỏi chùn chân. Chợt có một bà cụ già vỗ nhẹ vào vai Subasa nói giọng ái ngại:
- Cậu ơi cắn nhầm lưỡi rồi kìa.
Gì chứ! Chết tiệt. Máu ra nhiều quá. Subasa định kêu cứu nhưng mà kêu không được nữa. Subasa trí trùm thiên hạ sau khi tự cắn đít mình lại tự cắn lưỡi. Lòng quả cảm thật khiến người ta khâm phục.
Subasa – hiệp sĩ tình yêu – câm một trăm phần trăm.
Mỹ Điệp thấy bạn vì mình gặp nạn không khỏi chạnh lòng. Subasa máu ra nhiều quá đã lăn ra bất tỉnh tự bao giờ. Tên ác nhân bất chiến tự nhiên thành, một giọt mồ hôi cũng không tốn. Lúc này tên ác nhân thừa thế xông tới Mỹ Điệp, tay trái một trảo, tay phải một trảo, song trảo bá đạo khí kình như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, cùng lúc đánh xuống, tình thế vô cùng nguy cấp. Mỹ Điệp trong lúc hiểm nghèo theo phản xạ hai tay chụp lấy hai người Phong Vân đẩy ra phía trước. Sự việc nói thì dài dòng nhưng mà diễn ra chưa đầy sát na. Hai người Phong Vân chửi thề chưa kịp tròn tiếng thì đã trúng trảo, nội tức rối loạn, gục người thổ huyết tại chỗ.
Mỹ Điệp tâm trí rối bời chạy đến đỡ Bộ Kinh Vân dậy toan truyền công trị thương nhưng Bộ Kinh Vân đã vội khoát tay ngăn lại.
- Chủ nhân đừng phí sức nữa. Ta tự biết mình không qua khỏi đâu.
- Ngươi đừng nói nữa. Huhu
- Chủ nhân. Đời này kiếp này, được hầu hạ chủ nhân là đại phúc của Tiểu Vân. Chủ… nhân… bảo… trọng…
Đoạn gục đầu tắt thở. Mỹ Điệp nhìn sang Nhiếp Phong thấy y cũng đã tắt thở tự bao giờ. Mỹ Điệp hận mình không bảo vệ được hai nô bộc, nhìn thấy thuộc hạ chết ngay trước mắt quả thật không cam tâm, chỉ biết ngửa mặt nhìn trời hét lên đầy bi tráng:
- Noooooooooooooooooooo!
Hét chưa dứt lời tên ác nhân đã thừa cơ chưởng tới. Thế tới quá gấp, Mỹ Điệp liền giục Bộ Kinh Vân xuống đất lộn mèo theo hình chữ chi né được một chưởng (thực ra chữ này viết làm sao thì khoa học vẫn chưa giải thích được). Đang lúc tưởng như Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong phải chết không toàn thây thì kỳ tích xuất hiện. Lần này quả kỳ tích xuất hiện. Bởi vì Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong không hẹn mà gặp cùng lúc mở trừng mắt lộn mèo theo hình chữ chi né được chưởng kình. Tại sao vẫn là chữ chi thì cho đến lúc này khoa hoc cũng vẫn chưa giải thích được. Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Nhiếp Phong ném nụ cười La Joconde đầy khinh bỉ về phía Bộ Kinh Vân chửi lớn:
- Khốn nạn, biết ngay là ngươi giả chết.
Bộ Kinh Vân lí nhí:
- Xin lỗi, là lỗi của ta.
Lỗi của ai không quan trọng. Sống trên đời cần phải biết tha thứ, phải biết khiêm tốn thật thà dũng cảm, phải biết chia sẻ nhường nhịn nhau. Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, ai cũng một thời đẹp trai, gian khổ sẽ dành phần ai?
Không biết phải không?
Thôi bỏ đi.
Lúc này ba người Mỹ Điệp khí thế tề thiên, thủ thế banh háng đứng tấn tụ khí đan điền, vô cùng áp đảo. Tên ác nhân thấy tình thế bất lợi, suy tính thiệt hơn cuối cùng quyết định tẩu đào vi thượng sách, trước khi bỏ chạy còn quay lại dặn dò đám người Mỹ Điệp:
- Hảo. Có giỏi thì đừng đuổi theo!
Rồi ôm đầu bỏ chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa la hét đầy thảm thiết:
- Chieu ming a, chieu ming a…
Hết biến Mỹ Điệp bèn chạy lại xem tình hình Subasa. Mỹ Điệp áp tai vào ngực thấy mạch Subasa đập mười nhịp thì nghỉ một nhịp, có lúc đếm lộn còn thấy đập mười hai mười ba nhịp mà không nghỉ nhịp nào, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gà gáy ò ó o, không khỏi hoang mang bèn sai người tìm đại phu. Bỗng đâu từ trong đám đông có một người tự xưng là Jack – Bác sĩ quái dị bước ra, chẳng nói chẳng rằng tiến đến bắt mạch, trầm ngâm rồi phán:
- Mổ! Phải mổ!
Đoạn lấy dao toan rạch bụng Subasa phẫu thuật. Mỹ Điệp bán tin bán nghi chụp tay ngăn lại:
- Tại sao đứt lưỡi mà mổ bụng?
Bác sĩ nhìn Mỹ Điệp đầy khinh bỉ rồi phán:
- Mổ! Phải mổ! Hiểu không?
- Không! Ta không hiểu.
- Nói với cậu cũng vô ích. Đây là khoa học. Hiểu chưa. Để ta!
Đoạn đè Mỹ Điệp ra vạch áo rồi cầm dao toan mổ bụng. Mỹ Điệp nghĩ ngợi mấy giây rồi hất bác sĩ Jack xuống đất đấm đá túi bụi:
- Đồ điên. Vừa rồi thật nguy quá. Mém nữa là bị thằng điên này mổ bụng rồi.
Bác sĩ Jack phẫu thuật không thành thất thểu bước ra ngoài. Lúc chen qua đám đông còn vỗ vai vài người mà rằng:
- Thần sắc cậu xấu lắm. Để ta mổ cho nha!
Nhưng mà không ai chịu mổ. Bác sĩ Jack nghĩ chắc người ta không có tiền. Thật đáng thương. Nhưng mà không thể mổ miễn phí được nên đành bỏ đi.
Một tháng sau đó, mọi việc yên ắng trở lại. Mỹ Điệp mỗi đêm vẫn tiếp khách đều đặn, dần dần xuất hiện những mối quen nên đời sống cũng đỡ nhọc nhằn. Dạo này giá đô có giảm nên Mỹ Điệp không nhận đô nữa, chỉ nhận tiền Việt hoặc cổ phiếu. Có khách nước ngoài đến hỏi lấy nhân dân tệ không, Mỹ Điệp bảo rằng không, vì Mỹ Điệp muốn góp phần ủng hộ cho vụ việc tranh chấp nhà đất gì gì đó, nghe cũng to tát lắm. Có nhiều người khách lại không chịu mang bao cao su, cho rằng vì như thế không ngầu chút nào, vì họ nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu, vì ông xã có bao giờ đeo bao cao su đâu... Rồi Mỹ Điệp phải giảng cho họ biết, rằng thì là tất cả chỉ là ngụy biện, hãy mang bao cao su. Nghe đâu cũng xôn xao dư luận hết mười mấy hai ba ngày gì đó. Bên cạnh công việc thì trong thời gian rảnh rỗi Mỹ Điệp thường đi bơi, đọc sách, nghe nhạc. Đặc biệt nhờ chăm chỉ luyện võ theo bộ “7 viên ngọc rồng” nên võ công không ngừng tăng tiến, chẳng biết tự lúc nào đã thành cao thủ, cỡ như Thên Xin-hăng bây giờ chỉ đáng xách dép cho Mỹ Điệp, mà phải là dép đạp cứt, chứ cũng chưa được dép thường. Mà phải là cứt chó, chứ không được cứt phượng hoàng sư tử gì đâu.
Subasa từ ngày bị câm không những không nản chí, mà còn ngày đêm chăm chỉ học ngôn ngữ cử chỉ, mong ngày hòa nhập lại với xã hội. Ngoài thời gian đọc sách, anh còn tham khảo thêm sách báo, phim ảnh. Khoảng thời gian học từ xa trên truyền hình, Subasa còn lén lấy băng phim sex của Mỹ Điệp xóa đi mà thâu chồng chương trình truyền hình lên để xem lại. Có lần bị Mỹ Điệp phát hiện đánh đập rất tàn nhẫn nhưng anh vẫn không lấy làm phiền muộn, lại còn quyết chí học hành hơn. Trong cặp mắt anh luôn chứa tia sáng hi vọng ấm áp tình người. Nỗ lực của hiệp sĩ tình yêu không khỏi khiến mọi người khâm phục. Dần dần Subasa tinh thông ngôn ngữ cử chỉ lúc nào không biết, coi phim “Ngôi sao may mắn” không cần phụ đề, đôi lúc còn đọc rap theo Aiya và Takumi. Chỉ có điều Subasa yếu đuối nên mỗi lần coi là lại khóc, nhìn rất nhục. Sau này anh nghĩ ra được cách là vừa mang kính đen vừa xem phim, nhìn cũng rất ái hữu. Niềm lạc quan vượt lên số phận thật khiến người đời cảm động mà thán phục. Nhưng mà chưa tới. Quả thật tính chưa tới. Bởi vì truyện này không ai dư hơi đi học tiếng tay mà nói chuyện với Subasa. Giả như Subasa học được tiếng tay đi nữa thì cũng tuyệt nhiên không nói được với ai.
Subasa – hiệp sĩ tình yêu – vẫn câm một trăm phần trăm.
Thực ra có cách đơn giản hơn là sử dụng bảng bút lông. Sau một tháng học tập Subasa quyết định làm theo cách này. Âu cũng là thành nhân.
Lần nọ Mỹ Điệp đang ngồi ngoáy mũi bắt chó ăn để giết thời gian, thì bỗng đâu nghe tiếng ồn ào xô xát vọng lại từ đại sảnh. Mỹ Điệp tuy tò mò nhưng vẫn lén lút mò ra xem động tĩnh. Không! Không thể nào! Trước mặt Điệp lại là một nam nhân bị lôi đi xềnh xệch, miệng cũng không ngừng kêu cứu “Chieu ming a… Chieu ming a…” Mỹ Điệp tự nhủ không lẽ là Déjà vu. Trời! Quả thật là Quang Lờ. Vậy người ngồi trên kia không lẽ… Trời! Quả nhiên là William. Thật là trùng hợp các em ạ. Mỹ Điệp chưa kịp định thần thì William đã y như kịch bản trong đầu Mỹ Điệp mà quát:
- Mày có chịu tiếp khách không?
“À, thì ra thằng này còn trinh”, Điệp nghĩ thầm.
- Dạ, anh tha cho em, em muốn giành tất cả cho vợ em.
- Vợ mày đâu, bảo nó vô đây làm luôn.
- Dạ em chưa tìm thấy.
- Á à, quanh co hả, phát vào đít nó!
Phần tiếp theo vì quá bạo lực nên đã được lược bỏ. Bạn đọc yêu khoa học muốn tìm hiểu có thể google với từ khóa “phi vu my diep hoi 5”. Chúc bạn thành công.
Trông người phải nghĩ đến ta. Câu này ai dạy thì không nhớ, nhưng mà Mỹ Điệp lúc này đăm chiêu lắm. Ngẫm lại thời gian vừa qua anh đã làm gì? Chẳng đóng góp được gì cho thu nhập quốc dân. Ngày qua ngày anh chìm ngập trong đam mê thể xác mà quên mất ngoài kia còn có bao điều tươi đẹp, đôi lúc còn quên cả mang bao cao su. Mỹ Điệp trằn trọc suốt một đêm, tóc từ đen đã thành bạc trắng mà vẫn chưa nghĩ ra gì cả. Mỹ Điệp lại trằn trọc thêm một đêm, tóc lại từ bạc trắng chuyển thành đen mà vẫn chẳng chứng minh được gì. Cứ như thế, Mỹ Điệp suy nghĩ suốt tám ngày liền. Vì số ngày là chẵn nên theo các quy tắc toán học, tóc Mỹ Điệp vẫn là màu đen. Cuối cùng Mỹ Điệp quyết định gom góp tiền bạc rong ruổi giang hồ, từ bỏ chốn bùn nhơ khốn khổ. Anh bèn đem bảng bút lông đến gặp Subasa nói chuyện rồi cả hai quyết định sáng hôm sau lên đường bằng vé tàu Sài Gòn – Mạc Tư Khoa chôm được của Mã Giám Sinh.
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời còn chưa lặn thì Mỹ Điệp và Subasa đã khởi hành. Hai người bắt hai chiếc xe ôm đi đến ga Hòa Hưng thì thấy có chú công an đang điều khiển giao thông, bèn dọa cởi nón bảo hiểm hòng tống tiền hai chú xe ôm. Hai chú này sợ vỡ mật bèn lúi húi trả tiền, lí nhí cám ơn rồi chạy thẳng. Mỹ Điệp và Subasa lấy làm khoan khoái lắm, quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn, tuy có hơi bỉ ổi.
Một giờ sau, tàu khởi hành. Mỹ Điệp và Subasa lấy rượu ra toan đối ẩm thì có chú soát vé chạy đến nói là con nít không được uống rượu vì uống rượu gây ung thư phổi. Subasa lấy bảng bút lông ra hỏi vậy hút thuốc thì ung thư cái gì. Chú soát vé không trả lời được, tự thấy quá nhục nhã bèn đâm đầu xuống đường ray tuẫn tiết. Mỹ Điệp và Subasa bèn uống rượu ngâm thơ suốt cả quãng đường còn lại.
Tôi ra đi vào một chiều nắng đẹp
Nắng trải vàng chạm khẽ Matxcơva
Trên con tàu có một toilet hẹp
Hương thơm nồng hòa quyện với lòng ta.
Không khí trên tàu rất thân thiện đầm ấm. Kế bên Mỹ Điệp có một cặp tình nhân đang ngồi đếm tiền có vẻ rất chí thú, chắc là mới cưới. Hàng ghế phía sau có một cặp vợ chồng già cũng rất ân ái, cụ bà liên tục thổi kèn cho cụ ông nghe, còn cụ ông thì lim dim mắt nhún người theo từng nhịp thổi của bà, xem chừng rất khoái trá. Cuối toa còn có Lưu Đức Hòa đang ôm một bọc tiền ngồi kế Phạm Băng Băng, không biết là phim gì.
Tàu chạy mãi, chạy mãi, đến khi đêm xuống thì đến tiệm cơm tấm Kiều Giang. Mọi người xuống tàu ăn quỵt rồi lại tiếp tục lên đường đến Matxcơva.
Đến nửa đêm thì Mỹ Điệp đi toilet…
Vậy là:
Đêm khuya độc ẩm trên tàu,
Đến khi đau bụng, đi cầu mình ta
Chuyến đi lần này của Mỹ Điệp rốt cục là lành hay dữ. Mỹ Điệp đi toilet thành công hay thành nhân? Mời xem hồi sau sẽ rõ.
Chú ý: Đến đây là hết rồi ... chắc do tác giả làm biếng viết quá nên sẽ không có hồi tiếp theo ... mong các bạn thông cảm :D ...