Đăng ngày: 12/2/12
Mỹ Điệp để đầu đinh. "Cái răng cái tóc là góc con người", do vậy Mỹ Điệp và đồng môn rất chịu khó chăm chút. Cái răng thì đã có chương trình hợp tác với trường Đại học Y Dượt 1 năm đến khám 2 lần, với 4 tuyp keo đánh răng Dacco. Kem đánh răng Dacco rất đặc biệt không giống mấy kem khác trên thị trường, mà cái khác biệt nổi bật nhất là chả có tác dụng gì. Kem Dacco xài chung với bàn chải đánh răng do DH Y Dượt cung cấp thì rất tốt, vì chả có tác dụng gì. Nói về chương trình này, lúc đầu Điệp và các bạn thích thú và hồi hộp lắm, cảm giác như mình có giá hơn vì được chọn tham gia công trình khoa học tầm vóc thế kỷ 21. Hay nhất là có màn đo đạc kích thước kết cấu cái mặt rồi lấy mẫu răng. Răng mình ghê tởm vậy mà lấy mẫu ra trông cũng y học lắm . Các bác sĩ sau nhiều năm nghiên cứu đã không bao giờ trở lại , có lẽ bác đã không tìm ra giải pháp cho một thế hệ răng đã sớm hư hỏng từ thời còn chưa nhú. Nhưng chuyện răng thì có liên quan gì ở đây? Đéo liên quan gì, vì đang nói chuyện tóc.

Khi xưa ta bé ta ngu

Ngày nay ta lớn ta càng ngu hơn

Lúc còn nhỏ dại hẳn không ai trong chúng ta là không bận tâm đến mái tóc dài óng mượt nhờ Sunsilk bồ kết mới. Phong trào David Beckham và hình ảnh Calich đẹp trai đã lôi cuốn các bạn trẻ thế hệ 8x đi để tóc 2 mái. Ai ai cũng đã từng 1 lần để ngôi giữa, cả nam lẫn nữ. Mỹ Điệp cũng để ngôi giữa vì thói a dua với bạn bè, cuối cùng hắn đi đến kết luận là đã làm người thì phải ít nhất 1 lần rẽ ngôi giữa. Trên đầu rẽ ngôi giữa và một vài chỗ khác cũng rẽ ngôi giữa. Con chó Nhật nhà Điệp lúc đó tên Milu cũng chẻ lông ngôi giữa.

Thời gian sau thì Điệp chuyển sang cắt đầu đinh. Không biết vì lí do gì. Để tóc đinh đối với Mỹ Điệp là một chuyển biến lớn, vì hắn đã bỏ qua mọi định kiến xã hội và sự kì thị của nhân dân, góp phần giúp mọi người bỏ thành kiến, xóa rào cản để xích lại gần nhau hơn. Điệp tích cực hoạt động trong các trong trào "Đưa người tóc đinh hòa nhập với cuộc sống" hay "Nói không với tóc đinh, nhưng đừng nói không với người tóc đinh" . Điệp đã đến từng hộ gia đình để phổ biến các cách phòng chống tóc đinh và nói cho họ biết tóc đinh chỉ có thể lây lan qua 3 con đường là tình dục, tình dục và tình dục. Mặc dù số người để tóc đinh vẫn còn nhiều nhưng trong năm vừa qua tỉ lệ nhiễm bệnh đã giảm dần đi trông thấy…..

"Hãy cùng nhau góp phần xây dựng một môi trường xanh sạch đẹp và không có đầu đinh".

… " ĐiỀu đÓoOo TùY tHUộC HànH độNg cỦa Bạn , cHỉ tHuỘc vàO bẠn Mà tHôiIiiI … "

Lúc này TV chuyển cảnh, khung hình chạy rất nhanh , vượt qua không gian và thời gian rồi dừng lại ở phía sân trước gia trang họ Mã.


- Haha khá lắm. Để ta cho ngươi một cơ hội. Ta bình sinh vốn rất thích đánh đổ. Hôm nay ta đánh đổ cái mạng với ngươi. Ngươi thắng thì mạng ta giao cho ngươi, tùy ngươi muốn chém muốn giết. Ta thắng thì ta lấy mạng của ngươi. Không đánh thì ngươi chết chắc.

Mỹ Điệp xem chừng cũng không còn lựa chọn nào khác, miễn cưỡng đồng ý:

- Được, ta đánh với ngươi. Nhưng mà luật đánh do ta chọn.

- Được, ngươi nói đi.

Suy nghĩ một lúc, Điệp nói :

- Chúng ta sẽ chơi trò đố vui .

- Đố vui là cái gì ?

- Là giống hái hoa dân chủ đó , gặp hoa nào chơi hoa đó .

- Được, cho ngươi đố ta vui trước.

- Vậy thì tui đố trò làm sao để tạo ra 1 con voi ?

- Đ.m. con voi ! - Giám Sinh hô to.

- Hay ! Vậy làm sao biết con voi đực hay cái ?

- Hỏi nó !

- Trò biết cách nào nhét con voi vô tủ lạnh không ?

- Uống Lipton.

- Nếu uống rồi mà nó vẫn không vô được ?

- Oánh chết mẹ luôn khỏi lằng nhằng.

- Tui lại đố trò cái gì tròn tròn, dài, cứng, lại có 1 nhúm lông ở đầu ?

- Cái đó.

- Bậy nè, cái bàn chải đánh răng đó má ! Đố tiếp , 2 cộng 1 bằng mấy ?

- Bằng 0 .

- Giỏi, vậy là anh có nghe nhạc. Vợ Cadic tên gì ?

- Buma.

- Sai, Xuka. Doremon là người gì ?

- Người Nhật.

- Sai, người máy.

- Ai là cầu thủ ghi bàn quyết định trong trận Spartak Moscow với Dynamo Kiev năm 1982 ở giải vô địch Liên Xô ?

- Anh Quang Huy VTV3.

- Việt Nam là dân tộc gì ?

- Thượng đẳng.

- Ví dụ cha anh lấy vợ của chồng má tui , mẹ anh sinh ra anh của em anh nhưng không phải là tui , mẹ tui sinh ra bố của con tui nhưng không phải con anh, vậy tui với anh có quan hệ gì ?

- Chúng ta chỉ là bạn.

- Đặc điểm nổi bật nhất của con ngựa là gì ?

- To dài.

- Chúng ta thường làm gì mỗi sáng khi thức dậy ?

- Bước xuống giường.

- Cũng đúng, nhưng chưa chính xác. Câu hỏi này chúng tôi đã khảo sát trên 100 người , và có 51 người có cùng câu trả lời là “đi đái”.

- Vậy đố anh con gì học dốt nói ngông, đi chơi lông bông, mồm thì khoác lác, mua sắm nát đời, mà câu nào nói ra cũng lời lời đạo lý ?

- Không biết.

- Con vợ. Anh để điện thoại trong nhà bị mất, vậy người lấy là … a, kẻ trộm ; b, kẻ cướp ; c, chó ?

- C là đáp án cuối cùng của tôi.

- Ngày xưa có Kinh Bích Lịch, còn ngày nay ?

- Mỹ Điệp truyện.

- Con mèo mà trèo cây cau , hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà ?

- Chú chuột đi ăn lẩu bò , ăn rồi đi hát tò tò cả đêm.

- Có 70 thứ trên đời đàn bà thích, đó là cái gì ?

- 1. tiền ; 2. 69 .

- Rồi , đố anh thằng nào cưỡi Chiếu Dạ khỏa thân trên trường bạch ?

Điệp nghe tới câu này thất kinh, thì ra Giám Sinh lấy câu văn của hắn để đố. Câu đố này hắn đã suy nghĩ gần 40 năm nay mà vẫn chưa ra, trong giây phút cấp bách này làm sao nghĩ được ? Điệp trong lúc nguy cấp vẫn nhếch mép , nhếch cả 2 mép, lưỡi thè ra, mắt trợn ngược, đuôi vẫy vẫy, hét lên 1 tiếng “Không!” rồi hộc máu tươi . Lúc ngã xuống còn kịp ngửa mặt lên trời than : “ Trời đã sinh ra Sinh, sao còn sinh ra Điệp ?“ xong lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Mã Giám Sinh thấy nạn không những không cứu mà còn buông thõng một câu “Hứ!!” nghe rất dã man. Sinh định leo lên chiếc Harley nhưng nghĩ thế nào lại đổi ý, quay lại xách Mỹ Điệp lên vai đi vòng đường luồn vào sân sau Mã gia. Vào đến sân sau Mã gia thấy cái sân còn nhỏ hơn con chó, nhỏ lắm, nói chung là nhỏ không thể nào tả được. Sinh lén lén thò đầu lên bục cửa sổ ngó vào thì thấy Mã Đại Điêu đang thụt bi-da với Mã Tấu. Lúc này bọn họ đang đánh sọc trơn ăn tiền, đang hòa 2-2 và đang ở ván quyết định. Trên bàn còn bi số 3 , số 4 (bi trơn) và bi số 12 (bi sọc) cùng bi 8. Bi số 3 số 4 đang nằm sát băng ngắn, bi số 12 bên cạnh 1 lỗ cuối, bi 8 bên cạnh lỗ khác còn bi chủ nằm giữa bàn. Mã Đại Điêu cầm cơ oánh bi trơn, có phần bất lợi. Chỉ cần sơ suất là Mã Tấu 1 cơ thọc mẹ 2 bi. Không khí im lặng, Giám Sinh thấy Mã Tấu nói gì đó, còn thằng anh Đại Điêu thì nhắm một mắt lại để ngắm … rồi … thụt ! Thụt xong thì hụt. Mã Tấu vui mừng la lên : “Thấy chưa, em đã bảo phải đánh thật mỏng , không những mỏng mà còn phải có cánh nữa!“

Giám Sinh nghe tới không nhịn nổi, cười lên thành tiếng “Hichic , ặcặc , keke “. Đại Điêu và Mã Tấu nghe động lập tức vác cây bazooka E200 Kompressor ra bắn tới tấp. Giám Sinh võ công giỏi nhưng tự biết không chịu nổi, sợ quá cứ vác Điệp trên vai mà chạy, may mà chạy nhanh chứ không còn dính thêm mấy quả đại bác do Mã Đại Điêu bắn theo. Lúc đó chỉ có nước về thành dưỡng sức. Sinh để lại sân nhà họ Mã chiếc Harley Davidson, dưới yên có 8421.45 USD và 5 triệu đồng cùng vé tàu Sài Gòn – Mạc Tư Khoa đi ngày 4/7/2007.

Mã Giám Sinh chạy một hồi lâu thì bất chợt đứng lại đón chiếc Taxi Mailinh , cùng Mỹ Điệp tẩu về nơi trú ngụ của hắn, một nơi vô cùng nổi tiếng trong giới nghệ sỹ.


Mỹ Điệp nằm trên chiếc giường Rossano thiết kế theo phong cách Ý, trên người mặc bộ Vera đầy nhục cảm. Tiếng thở nhẹ và đều đặn. Cái đó lên xuống theo nhịp thở trông hài hòa và khỏe mạnh. Cái đó là cái bụng. Tiếng máy lạnh LG hiện đại vừa làm lạnh vừa khử tia cực tím, tia UV, tia X, tia phóng xạ, thậm chí một vài tia nắng và tia chớp cũng bị tiêu diệt ngay trên cửa sổ. Với khả năng diệt khuẩn và khử mùi , chiếc tủ lạnh Samsung để trong góc sẽ đem lại cho Điệp cảm giác sảng khoái tươi mát, với những giọt sữa trong lành chiết xuất từ bò cái . Trên bức tường đối diện giường nằm là bức họa “Mona Lisa” với nụ cười bí hiểm, có vẻ khinh bỉ người vẽ ra nó.

Khuôn mặt nam tính đầy góc cạnh của Điệp đang rất thanh thản tự nhiên trở nên méo mó, tiếng thở hổn hển rên rỉ :

- Út Nhỏ ơi Út Nhỏ … nữaaaa …. điiiiii … anh yêu Út Nhỏ … anh yêu Út Nhỏ ….

Mỹ Điệp ngồi bật dậy, lấy tay chùi nước dãi , dáo dác nhìn quanh. Từ khi phiêu bạt giang hồ đã trải qua bao lần bất tỉnh, bao lần thức dậy nơi xứ lạ, Điệp quen rồi. Bước xuống giường, việc đầu tiên là đi cầu. Lần đi cầu cuối cùng cách đây chắc cũng lâu lâu, vì thế mà lần này số lượng khá nhiều và chất lượng rất đáng khen ngợi. Sảng khoái, mệt, khản cổ . Điệp sung sướng tận hưởng cảm giác phiêu bồng. Sau gần 1 tiếng thể hiện mình, Điệp đứng dậy, nghiêm trang nhìn lại thành quả, giơ tay chào kiểu nhà binh rồi trân trọng giật nước. Tiếng nước xối xả cuốn đi mọi buồn phiền của Điệp xuống hầm sâu.

Điệp mở tủ áo lấy chiếc áo sơ mi Tommy Hilfiger, mặc vào chiếc quần jeans hiệu Chợ Bà Chiểu. Mặc xong thì thấy trên bàn đã có sẵn đĩa bánh cuốn. Vừa ăn Điệp vừa thấy nhớ nhà. Hồi còn ở nhà, hầu như sáng chủ nhật nào mẹ cũng đi chợ mua bánh cuốn, giá tươi, dưa chuột, hành thơm, và xào thịt băm để làm bánh cuốn theo kiểu... nhà Điệp. Kiểu nhà Điệp tức là kiểu nửa Nam nửa Bắc, ko nhân thịt nhưng thịt vẫn rất nhiều; ko bánh tôm nhưng lại có dưa chuột, rau thơm, nước mắm tự pha; không giống ai nhưng vẫn ngon bá cháy. Ở nhà thì bao giờ cũng làm rất nhiều, ăn hết được bữa bánh cuốn buổi sáng thì no đến chiều luôn. Nhưng mà đến chiều đi chơi về mà chưa hết bánh thì lại chén bánh cuốn tiếp chứ ko chịu bỏ sót. Hô hô, bánh cuốn nhà Điệp muôn năm.

Điệp ăn xong bắt đầu dò xét căn phòng. Sang trọng. Phía trước có ban công, rèm che e lệ. Gần cửa ra vào có ghi “No Smoking”, trên cửa ghi rõ “Mỹ Điệp điếm”. À, thì ra đây là phòng riêng cho mình. Điệp nhìn lên trên, từ trần nhà có cái bảng thòng xuống khắc 3 chữ to “Ngưng Bích Lầu”. Nhìn 3 chữ này mà Điệp lòng đau như cắt, chợt nhớ ra cuộc đánh đố với Giám Sinh. Ta đã trao mạng ta cho nó, hóa ra nó không giết mà muốn bắt ta làm đĩ. Tự nhiên nước mắt lưng tròng, nhớ lại câu thơ học hồi lớp 9 :

Trăm năm trong cõi người ta

Chữ Kiều chữ Điệp rất là giống nhau.

Hóa ra người xưa đã dự đoán trước, số phận mình giống Thúy Kiều ghê. Trải bao gian nan cuối cùng vẫn vậy. Cảm giác chán chường đéo tả, Điệp ra ban công hóng gió giải sầu. Nhìn xuống dưới thì thấy bảo vệ Long Hải đi qua đi lại như kiến, còn khách quan thì cười nói ồn ào, ra chiều thỏa mãn. Điệp biết ngay mình nghĩ đúng, uất ức xuất khẩu thành thơ :

Trước lầu Ngưng Bích giữa mùa xuân

Bồi hồi nhớ đến chú Phạm Tuân

Chú ơi sao chú bay cao thế

Để cháu dưới này dạ bâng khuâng

Làm trai vừa được hơn nhị tuần

Bao phen sóng gió vượt gian truân

Thân này ví thử thua con chó

Biết đến bao giờ hết trầm luân ?

Cả hội trường vỗ tay sóng dậy. Nhưng nhận xét cuối cùng vẫn thuộc về ban giám khảo.

Anh Tuấn Khanh : “ tôi thấy em tiến bộ qua từng vòng thi, em rất ấn tượng, chúc mừng em”.

Chị Siu : “ Chị biết em muốn gợi cảm, nhưng em phải chọn bài thơ nào gợi cảm thì hiệu quả mới rõ được. Dù sao chị xin chúc có nhiều khán giả bầu chọn cho em.”

Anh Hà Dũng : “ Em muốn tạo sự khác biệt, và tôi nghĩ em đã làm được. Hy vọng khán giả cũng nhận ra điều đó.”

Vâng, cuối cùng xin quý vị độc giả hãy bầu cho Mỹ Điệp số báo danh 11 bằng cách soạn tin nhắn đến 4365. Xin cảm ơn. Điệp cảm ơn xong thì bước vào trong. Dưới sân đột nhiên ồn ào náo nhiệt. Nam thanh nữ tú kéo nhau vây quanh 1 anh đạp xe bán kẹo kéo. Điệp quay lại nhìn thì nhận ra ca sĩ H.A.T. Anh vẫy tay chào người hâm mộ rồi rút micro ra hát :” Chúng em rất tự hào là học sinh trường chuyên, dù mai sau đi xa thì thằng em vẫn nhớ …” . Điệp thương cảm rút di động nhắn “My Diep ung ho nguoi ngheo” rồi gửi đến 8233, hy vọng chút đóng góp của mình sẽ đến được tay anh ca sĩ nghèo hiếu học.

Đóng cửa bước vào trong, Điệp thả mình xuống chiếc sofa. Hắn muốn yên tĩnh suy nghĩ về tương lai và cuộc đời mình. Thấp thoáng đâu đó tiếng đàn ca vang đến từ phòng bên cạnh. Giọng cô gái trong trẻo đang hát một bài dân ca Tây Bắc. “Làm đĩ phải biết hát”. Điệp tự tin vì anh là siêu cấp vô địch chiến sĩ karaoke.

“ Này bà Lí Toét ơi , con tôi nó cưới con bà

Hai đứa nó cùng yêu nhau sắm cho nó một cái giường

Là la là la la la lá la la là la la …

Là la là la la la lá la la là la la … “

Câu hát khiến Điệp nổi hứng, đứng trước gương cất giọng hát ngân nga :”…hãy phân loại rác, vì đó là nguồn tài nguyên quý giá …“. Bỗng nhiên mọi tiếng đàn hát im bặt , bên ngoài ồn ào những tiếng xô xát, tiếng la hét kêu cứu. Tim Điệp đập nhanh, huyết áp tăng cao. Hắn mở cửa hé hé nhìn ra ngoài. Không ! Không thể nào ! Trước mắt hắn một nam nhân bị lôi đi xềnh xệch, miệng kêu ngừng kêu cứu “ Chieu ming a … chieu ming a “. Người đó không ai khác chính là Quang Lờ. Người bạn đồng môn đã thất lạc bao năm. Điệp cứ nghĩ hắn đã sang Mỹ làm việc cho một công ty phần mềm, nào ngờ số phận đưa đẩy thế nào mà lại lọt vào đây làm đĩ. Số phận. Hung thủ chính là số phận.

Quang Lờ bị kéo đến trước mặt một người tóc vàng dài tới vai, rối bù. Nhận ra luôn. William chứ ai. Không ngờ xuất thân cùng là đồng môn mà địa vị lại thay đổi đến vậy.

William nhìn Quang Lờ quát :

- Mày có chịu tiếp khách không ?

“À, thì ra thằng này còn trinh”, Điệp nghĩ thầm.

- Dạ, anh tha cho em, em muốn giành tất cả cho vợ em.

- Vợ mày đâu, bảo nó vô đây làm luôn.

- Dạ em chưa tìm thấy.

- Á à, quanh co hả, phát vào đít nó !

Một tiếng “Bépp” vang lên thật to cùng với tiếng “Áaaa” nghe thảm thiết.

William, lúc này đã lên cơn điên, gào lên

- Mày không chịu tiếp khách ? Lôi nó ra hoài hiếp đến chết !

- Bệ hạ, hạ thần biết tội, hạ thần biết tội…..

Tiếng kêu cứu của Quang Lờ nhỏ dần, trước khi hành sự, Điệp còn nghe hắn hô to “Sony, Linux, bánh cuốn !” rồi sau đó là tiếng “Hự “ và im bặt .

...



Ngồi chơi điện tử đến tối thì có bữa ăn. Tự nhiên rất nhiều món ăn ngon hiện ra trong cái mâm trên bàn. Đó là mâm Thạch Sanh. Điệp hiểu ra vì sao trưa nay được ăn bánh cuốn, là do lúc đi cầu xong hắn có làm một vài so sánh nho nhỏ. Nói chung trong đầu hiện ra cái gì thì trên mâm có cái có. Nói đến đây nhiều bạn đọc sẽ suy nghĩ bậy bạ, vâng, tất nhiên là trừ cái đó ra.

Đang chuẩn bị ăn thì cửa phòng hé mở. Trong ánh sáng hờ hững của căn phòng, Điệp thấy cô giáo Thảo đi vào, trên tay bưng 1 cái khay với 2 chai ken và 2 tẩy. Khung cảnh dừng lại để Điệp thể hiện suy nghĩ. Waooo, cô giáo trông thật đẹp và khêu gợi. Chiếc áo bà ba mỏng te te, chiếc quần bà ba mỏng te te. Bên trong là cái gì ? Điệp nhìn thấy cái gì ? Ai ai cũng biết. Vòng 1, vòng 2, vòng 3, vòng nào cũng hấp dẫn kịch tính. Điệp nhìn cô giáo mà chỉ muốn vào thẳng vòng đặc biệt mà thôi.

Khung hình chạy trở lại. Cô giáo Thảo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Điệp nói khẽ :

- Đêm nay chị là người khách đầu tiên của em.

Điệp nghe như tiếng sét bên tai, tự thấy lòng dạ rối bời, nhưng vẫn tỉnh táo rót bia vào 2 cái ly rất điệu nghệ, không có tí bọt nào trào ra. Nhưng vì còn chút e lệ sợ hãi, lúc nâng ly với cô giáo Điệp nhích người ra xa , cố gắng uống thật kiềm chế để lấy sức tí làm việc. Cô giáo Thảo làm 1 hơi trăm phần trăm, đưa tay chùi mép rồi đổi giọng 180o nói mùi mẫn:

- Anh chưa hiểu em muốn gì. Em muốn … ngả đầu lên vai anh, … lùa tay vào tóc anh … gàu hả ? đừng lo đã có CLEAR man …

Cô giáo ưỡn ẹo người qua một bên, đập tay xuống phần mệm bên cạnh mông mình rồi âu yếm nhìn Điệp :

- Anh hãy ngồi xuống, cạnh em đây nè …

Điệp như phát điên. Sự dâm đãng của cô giáo Thảo là không có giới hạn. Hắn sẽ là vua, sẽ cưỡi ngựa bắn cung tối nay, nhưng khoan, nếu vậy thì hắn sa vào con đường làm đĩ mất rồi ! Làm đĩ cũng là một nghề như bao nghề, cũng cần đam mê và quyết tâm theo đuổi. Liệu hắn có đủ nhiệt huyết không ? Nếu từ chối thì William có tha cho hắn không ? Hay rồi lại bị thê thảm như Quang Lờ ?

Tình huống A :

Điệp không cần suy nghĩ nữa, uống bia rồi cởi quần áo, tới đâu thì tới. Suy cho cùng làm đĩ là do hoàn cảnh ép buộc.

Tình huống B :

Điệp phải thể hiện bản chất nam nhi, cho dù có chết vẫn phải giữ trinh tiết. Công lao bố mẹ dạy dỗ và niềm tin cho cát bụi không thể phí hoài được. Điệp phải hiếp cô giáo rồi chạy thoát thôi.

Như vậy là bản thân Điệp vẫn chưa biết nên xử lý thế nào. Chơi hay không? Nói ra tuy ngắn gọn nhưng không đơn giản… Chọn cái gì thì Điệp cũng thích… Bao nhiêu mối tơ vò đang giày xéo Điệp trong khi cô giáo Thảo vẫn nhìn hắn đắm đuối.

Vậy là,

Lao đao một kiếp làm trai
Bây giờ làm đĩ có ai hơn mình

Muốn biết Điệp xử lý thế nào, mời các bạn xem tiếp phần sau sẽ rõ.