Ngồi cầu tuy không thanh cao, không thoát tục, nhưng lại là một trong tứ
khoái của con người. Sáng sớm đã được hưởng lạc, thế gian không phải
nhiều người. Mỹ Điệp ngồi suy nghĩ vẩn vơ, rốt cuộc vẫn không tài nào
nhớ ra 2 chiêu khẩu quyết của Quy Lão Tiên Sinh. Đang chống cằm, hắn bất
giác liếc mắt xuống dưới. Một, hai, ba, bốn. Thế là đã ấy được bốn rồi.
Người ta nói “ăn được ấy được là tiên”. Còn hắn lại cho “ấy được phải
dội được”. Dám làm dám chịu. Đó mới là khí khái đại trượng phu.
Xăng mới lên thêm 1000 đồng. Vừa may hắn định mua xe đạp để đi thì lại có ngựa. Ngựa không phải đổ xăng, ngựa không phải tra dầu thay nhớt. Nhưng lâu lâu cũng phải đem ngựa đi xoáy nòng. Ngựa còn phải ăn. Mà ăn thì phải ấy. Ngựa ấy xong biết dọn thì ngựa đã không bị cỡi, cái đó ném về Siêu Ngựa rồi. Tức là hắn dọn. Ha! Cưỡi ngựa thì phải dọn. Hắn cười nhạt. Cười nhạt một cách sằng sặc, đến co thắt, đến không nín được. Mà lại không có chỗ giữ xe. Mà có chỗ giữ thì cũng không bấm được thẻ, ghi được số.
Mỹ Điệp đóng thùng trang trọng rồi bước ra sân. Hắn đến vỗ về Thần Mã rồi vuốt nhẹ mấy cái. Sơn vẫn chưa khô. Hắn lấm lét lại gần nhà hàng xóm trét sơn lên hàng rào phân cách. Chợt tay hàng xóm từ đâu tiến tới cất giọng hào sảng:
- Tiểu bằng hữu, ngủ ngon chứ
Hắn nhớ tới giấc mơ hôm qua rồi bụm miệng cười hềnh hệch rất ngố. Tay hàng xóm tưởng mình hài hước lắm nên trong bụng rất khoái.
Tay hàng xóm nói tiếp:
- Anh biết tin gì chưa?
- Chưa, tin gì?
- Hôm qua có một thằng tâm thần trốn trại đang trốn trong khu phố của ta.
- Thế à, trông hắn thế nào.
- Tầm thấp, đầu hói, áo quần lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù
- Đầu hói thì làm sao mà tóc tai bù xù?
- Thì tôi đã nói là nó điên mà.
Hắn cười nhạt. Bố đéo chấp. Bố đéo thèm nói với cái thứ như mày. Nghĩ rồi hắn lại cười. Hắn nhìn con ngựa sơn ướt một cách chán chường rồi vào nhà dắt chiếc Wave Trung Hoa mới mua ra. Mới đầu tuần mà hắn vẫn phải đi làm. Hắn đâu ngờ, nếu như hôm đó hắn không đi thì lịch sử đã phải viết lại.
Dạo này hắn hay cười nhếch mép. Người chất phác như hắn sao lại cười cay độc, nhất định là có huyền cơ. Chuyện kể thì dài lắm nhưng mà kể ngắn cũng được. Nhớ lại mười mấy năm về trước, ngày ngày tháng tháng Mỹ Điệp tay bút tay nghiên lang bạt giang hồ. Lúc này hắn chưa biết xài Yahoo Messenger, nhưng cũng không sao. Hồi đó văn hóa thì thừa mà văn minh thì thiếu. Vào năm Gia Tĩnh Triều Minh, Thần Bí Tiên Sinh phát minh ra Cách Không Truyền Hình Khí. Ban đầu mỗi sơn trang chỉ sắm một cái để dành coi Seagames. Mãi về sau, nhà nào cũng có một hai cái gì đó để trang trí, để khoe. Có nhà còn mua về để khi cúp điện bật lên cho sáng, thay cho đèn pin. Vậy thì liên quan gì tới bút nghiên?
Đéo liên quan bút nghiên. Thực ra đang nói chuyện cười nhếch mép. Phải. Năm đó Cách Không Truyền Hình Khí chỉ mới có 4, 5 kênh gì đó. Có điều thường dân ở GĐSGHNVĐTRBT đều nhất loạt thưởng lãm Thất Đài cùng Cửu Đài. Hỏi ra mới biết là do nhị đài này ít hột vì Truyền Hình Đài đặt ở GĐSGHNVĐTRBT, gần hơn Nhất Đài và Tam Đài. Mùa hè năm đó, khí trời oi bức, chim không dám bay chó không dám sủa. Vậy mà người ta chơi Nông Cầu. Có người còn gọi là bóng rổ. Âu Lạc chúng dân lùn thì không lùn, nhưng mà chỉ đạp được Martin 107 tại yên thấp. Vậy sao chơi Nông Cầu? Là vì Jang Dong Gun. Jang Dong Gun đẹp trai, mắt to, cao ráo. Cái gì to nữa thì không biết nhưng mà rất cuốn hút. Gái thì mua hình về dán hộp bút mà ngắm. Trai thì tập cười giống Jang Đại Hiệp. Jang Đại Hiệp cười đẹp, nên được quảng cáo cho kem đánh răng Close Up và được hát chung với Phương Thanh. Thất Đài phát bộ “Cú nhảy cuối cùng” xong thì trai thành phố đồng loạt nhếch mép đi tập bóng rổ, vừa đánh vừa cười rất hăng hái. Mỹ Điệp phớt đời. Mỹ Điệp không chơi bóng rổ, nhưng mà Mỹ Điệp thấy phớt đời thì phải biết cười nhạt. Mỹ Điệp tập. Ban đầu cười rất lộ, rất mất tự nhiên. Nhưng rồi Mỹ Điệp qua Đào Hoa Đảo tập cười với hội Xôi hội Gà gì đó không rõ. Mấy năm sau trở về hắn cười chói nắng. Phớt lại càng phớt. Hắn vốn dĩ đã điên cái xã hội, nên gặp cái gì cũng cười rất khinh bỉ. Mà càng khinh bỉ lại càng cuốn hút. Bấy giờ nhìn lại trai GĐSGHNVĐTRBT mười người thì hết chín người biết cười đểu, nên Jang Đại Hiệp cũng dần mất tiếng nói. Từ chỗ quảng cáo Close Up, Jang Đại Hiệp chuyển qua quảng cáo Orion là Chocopie, Chocopie là Orion.
Lại nói về Mỹ Điệp. Không chỉ cười đẹp, sang Đào Hoa Đảo hắn còn luyện Túc Cầu Đại Pháp. Cơ thể cường tráng, cao ráo, ánh mắt tinh anh. Lại còn ăn mặc tân thời. Hắn phớt đời vậy mà lại sát gái. Cũng phải. Còn nhớ buổi đi du xuân với mẹ lúc năm tuổi hắn vừa ăn kẹo hồ lô vừa nắm tay mẹ đi trên con đường quen thuộc. Con đường này hắn đã đi lại nhiều lần nhưng hôm nay hắn bỗng thấy lạ. Mẹ hắn ghé ngang một thầy tướng số xem cho hắn. Lúc này hắn chưa biết cười Jang Dong Gun, nhưng cũng không sao. Thầy tướng số xem xong phán tính hắn dâm đãng, lớn lên vào lầu xanh. Hắn biết thầy tướng số nói tránh. Thực ra thầy muốn nói hắn lớn lên làm đĩ đực. Hồi đó không biết dâm đãng là khen hay chê, nhưng bây giờ thì hình như là khen. Đang cưỡi chiếc Wave Trung Hoa, hắn nhớ lại câu nói của thầy tướng số năm xưa mà cười mỉm. Hắn không phải là người dễ cam chịu trước số phận nhưng mà tùy loại số phận. Hắn thích cuộc đời đưa đẩy. Ai đưa thì mình đẩy.
Mỹ Điệp vào đời khá sớm. Năm 12 tuổi hắn đi sinh nhật bạn bị bạn mở phim sex lên đầu độc. Mà không chỉ mình hắn. Cả đám đồng môn đều xem. Hắn nghĩ xem phim sex nghĩa là đã mất trinh. Rồi hắn khóc nức nở. Cả đám còn lại đang cười tí tởn vì thằng xã hội đen trong phim đi bụp lộn ở đâu về nói với con nhỏ kia là “Đừng hôn, môi anh đau” quá ngầu, thấy hắn khóc mà chẳng biết an ủi thế nào, nên cứ coi tiếp. Riêng Mỹ Điệp khóc thì khóc nhưng coi vẫn coi. Mãi sau này, hắn mới biết con trai không bị mất trinh.
Thời học cấp 2, hắn thích cô giáo dạy anh văn. Cô tên Thảo, mà bọn học sinh thường gọi là Cô giáo Thảo. Sau này lên mạng search, hắn mới biết trên mạng có cả truyện ngắn viết về cô. Đọc xong truyện về cô, hắn lại đọc sang Cậu Tú. Hắn đọc như chưa từng được đọc, đọc ngấu nghiến. Hắn cảm thấy như tìm được sự đồng cảm, sự đồng điệu giữa hai tâm hồn: Tú và Điệp. Lúc đó hắn không biết rằng, hắn khóc Tú cũng như Kiều khóc Đạm Tiên.
A mà thần Rùa bảo phải đi tìm chân lý. Chân lý là một phạm trù tương đối. Qua mười mấy năm triết học, hắn rút ra một điều, đó là nếu thầy hỏi em duy gì thì phải nói em duy vật, nhưng em không sống một cách vật chất mà em sẽ xây dựng một con người mới hiện đại văn minh giàu tình cảm. Thật ra hắn cũng không hiểu lắm. Hồi năm nhất hắn xuống Thủ Đức Cảnh Kỹ Trường học triết học. Thầy dạy lúc đó không phải Khổng Tử. Khổng Tử không dạy triết nữa. Bây giờ đổi thầy khác rồi. Thầy mới dạy rất sống động, có những bài học mà hắn nhớ mãi.
Lần đó thầy dạy về “Tự nhiên”. Hình như là có hai thứ cơ bản là tự nhiên và con người. Học triết thì phải biết tự nhiên là gì. Thầy bèn kể một câu chuyện như sau:
“Một hôm nào đó em đi học về, thằng em của em, tức là thằng con của ba em mà không phải là em mà cũng không phải là anh em chị em, nghịch phá, vô tình làm bể cái chén. Em giận quá chạy lại quát:
- Tại sao cái chén bị bể?
- Tự nhiên nó bể anh ạ - thằng bé chối biến.
- Tự nhiên là tự nhiên thế nào? Tự nhiên là tự nhiên làm sao?”
Nói rồi thầy phán:
“Anh nói như thế là anh thua nó rồi”.
Chết mẹ, cả lớp im phăng phắc, đéo hiểu cái gì là cái gì. Thầy mới khoan thai nói rằng:
- Anh đi học triết học mà không biết tự nhiên là cái gì, lại bô lô ba la lên hỏi “Tự nhiên là thế nào, là làm sao” thì hỏng. Các anh ghi đi.
Đoạn thầy đọc khái niệm cho chép vào tập.
Vậy chân lý là tương đối. Có người nói chân lý thuộc về kẻ mạnh. Tìm chân lý là phải đi tìm kẻ mạnh. Lại có câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Vậy tìm chân lý là phải đi tìm thật nhiều gạo. Gạo cũng có năm bảy đường gạo. Gạo dẻo, gạo nếp. Gạo mà trắng *****c thì gọi là Tài Nguyên Chợ Đào. Gạo mà đen thì gọi là Gạo Lức. Gạo mà nhỏ thì gọi là Gạo Tấm. Gạo mà già thì gọi là Gạo Cội. Thì ra tìm chân lý cũng không dễ - hắn tự nhủ. Hắn thích tìm 7 viên ngọc rồng hơn.
Hắn đang đi gần đến công ty thì bỗng thấy có hai bóng đen di chuyển rất nhanh trên mặt đất. Hắn vội ngẩng đầu lên thì thấy có hai thiên thạch đang rơi xuống với vận tốc rất nhanh. Uỳnh một cái, thiên thạch đâm sầm xuống đất, cát đá bay mù mịt. Cát đá tan đi, hắn mới nhìn lại. Mặt đất lúc này bị khoét một lỗ to. Bấy giờ hắn đã dừng xe lại quan sát. Dân tình thì bỏ chạy tán loạn. Không phải thiên thạch mà là hai quả cầu hình tròn, to cỡ bằng cái cầu tiêu, nhìn giống trong truyện Songoku. Hắn nghĩ thầm “Đừng nói bước ra là Cadic nha”. Cadic bước ra thật. Còn có thêm Nadic. Ngoài đời Cadic nhìn ốm hơn trong truyện, nhưng mà cũng không sao. Tận thế rồi – hắn nghĩ. Bây giờ kiếm đâu ra Songoku với Pocolo mà đấu với hai tên này. Bỗng nhiên từ xa xuất hiện ba bóng người. Hắn nheo mắt nhìn rõ. Người tới là Subasa của đội tuyển thanh niên Nhật Bản. Có Kojiro nữa. Có Misaki nữa. Sao Misaki lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh đang ở Đào Hoa Đảo làm rong rêu nấm mốc cho cá mập hay sao? Còn Kojiro nhìn kỹ cũng không phải. Thì ra là Takeshiyo của đội tuyển thanh niên Tiên Tiến. Hôm nay anh mặc áo thun mà xé tay áo đi cho giống Kojiro nên hắn nhìn lầm, nhưng mà cũng không sao.
Đám người Subasa từ từ tiến tới cuối cùng đôi bên cũng giáp mặt. Cadic mặt mày lấm lét hỏi:
- Các ngươi muốn gì?
Subasa mặt không biến sắc, nói dằn từng tiếng:
- Câu này để ta hỏi ngươi mới đúng. Các người đến đây làm gì.
Cadic như sực tỉnh trở về với thực tại. Hắn cười vang:
- Haha, đúng. Bạn tới để thôn tính trái đất. Mấy bạn này chuẩn bị đi hành tinh khác mà ở đi.
- Muốn chiếm trái đất? Vậy hãy đấu với chúng tôi một trận. Ta thắng các ngươi đi, ngươi thắng các ta đi.
Bốp! Đầu Cadic rướm máu. Cục đá bê bết máu rớt xuống chân y. Kojiro bỗng quay qua Mỹ Điệp giơ ngón tay lên miệng kêu suỵt, tay kia không quên chùi đất vào đít quần. Mỹ Điệp nghĩ ngợi nửa giây thì giật mình hoảng hốt quay sang Cadic la í ới:
- Không phải, không phải mà. Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi.
Nhưng có nói gì thì cũng đã muộn. Cadic chẳng buồn nghe giải thích. Uỳnh. Cadic vận công biến thành Siêu Xayda phim cấp 3 bay thẳng lên không.
Lại nói về Cadic. Lần đó sau khi thất bại dưới tay Doremon, y về ngày đêm ra sức khổ luyện mà không đạt kết quả. Năm đó nhà xuất bản Kim Đồng ra bộ 7 viên ngọc rồng. Y háo hức mua về đọc hòng tìm được hướng đi mới để hoàn thiện võ công. Năm xưa Thạch Phá Thiên không biết chữ mà vô tình học được bí kíp, công lực cáo thành. Ngày nay Cadic lại cũng nhờ không biết chữ mà học được Kamejoko của Quy Lão Tiên Sinh. Cadic công lực đột tiến, đánh khắp thiên hạ không biết mùi thất bại. Y quay trở lại đánh bại Doremon trả thù xưa rồi cưỡng hiếp luôn Xuka. Đứng trên cả võ lâm thiên hạ, y bỗng cảm thấy cô độc, muốn một lần thất bại mà sao cũng khó quá. Từ đó y đi khắp thiên hạ thách đấu. Cuối cùng đã lạc tới Trái Đất. Chuyện trước đây hết. Trở lại chuyện nay.
Bị Kojiro ném đá dấu tay, Mỹ Điệp biết có giải thích thì cũng vô dụng. Có chết phải chết cho thanh cao. Hắn cười nhạt:
- Ngươi tưởng nhuộm tóc màu vàng đốt thêm miếng lửa là ta sợ sao.
Đoạn hắn bẹt chân đứng tấn rất hoành tráng thi triển một thứ võ công trông cũng rất huyền diệu. Cái gì? Đây chẳng phải là Thông Bội Quyền thất truyền hơn năm trăm năm nay của Thiếu Lâm sao? Không phải, nhìn kỹ thì đây chính là Kamejoko. Không lẽ Mỹ Điệp nhớ ra được chiêu thức Quy Lão truyền thụ tối qua rồi sao? Không, đúng là Quy Lão có dạy hắn mấy chiêu nhưng mà không có chiêu này. Mỹ Điệp là ai? Sao lại thi triển được công phu này? Đằng sau chuyện này có huyền cơ gì?
Cadic hét lớn: “KAMEJOKO”. Hỏng rồi! Cadic đã tung chưởng. Lực chưởng quá mạnh làm kinh thiên động địa tối sầm cả một vùng. Nhóm Subasa lúc này đã trốn mất tự lúc nào. Chuyện đó không có gì đáng nói. Chuyện đáng nói là Mỹ Điệp không chút rúng động, tràn đầy tự tin. Không lẽ Mỹ Điệp còn che giấu sát cơ? Cục chưởng đã bay gần tới mà Mỹ Điệp vẫn chưa động thủ. Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà tự tin như ruồi?
Thế mới biết:
Đã sinh ra là con dân Âu Lạc
Có hi sinh vẫn phải tạo hình
Mỹ Điệp sống chết thế nào? Đằng sau nụ cười của hắn chứa đựng huyền cơ gì? Mời các bạn xem tiếp hồi sau sẽ rõ
Xăng mới lên thêm 1000 đồng. Vừa may hắn định mua xe đạp để đi thì lại có ngựa. Ngựa không phải đổ xăng, ngựa không phải tra dầu thay nhớt. Nhưng lâu lâu cũng phải đem ngựa đi xoáy nòng. Ngựa còn phải ăn. Mà ăn thì phải ấy. Ngựa ấy xong biết dọn thì ngựa đã không bị cỡi, cái đó ném về Siêu Ngựa rồi. Tức là hắn dọn. Ha! Cưỡi ngựa thì phải dọn. Hắn cười nhạt. Cười nhạt một cách sằng sặc, đến co thắt, đến không nín được. Mà lại không có chỗ giữ xe. Mà có chỗ giữ thì cũng không bấm được thẻ, ghi được số.
Mỹ Điệp đóng thùng trang trọng rồi bước ra sân. Hắn đến vỗ về Thần Mã rồi vuốt nhẹ mấy cái. Sơn vẫn chưa khô. Hắn lấm lét lại gần nhà hàng xóm trét sơn lên hàng rào phân cách. Chợt tay hàng xóm từ đâu tiến tới cất giọng hào sảng:
- Tiểu bằng hữu, ngủ ngon chứ
Hắn nhớ tới giấc mơ hôm qua rồi bụm miệng cười hềnh hệch rất ngố. Tay hàng xóm tưởng mình hài hước lắm nên trong bụng rất khoái.
Tay hàng xóm nói tiếp:
- Anh biết tin gì chưa?
- Chưa, tin gì?
- Hôm qua có một thằng tâm thần trốn trại đang trốn trong khu phố của ta.
- Thế à, trông hắn thế nào.
- Tầm thấp, đầu hói, áo quần lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù
- Đầu hói thì làm sao mà tóc tai bù xù?
- Thì tôi đã nói là nó điên mà.
Hắn cười nhạt. Bố đéo chấp. Bố đéo thèm nói với cái thứ như mày. Nghĩ rồi hắn lại cười. Hắn nhìn con ngựa sơn ướt một cách chán chường rồi vào nhà dắt chiếc Wave Trung Hoa mới mua ra. Mới đầu tuần mà hắn vẫn phải đi làm. Hắn đâu ngờ, nếu như hôm đó hắn không đi thì lịch sử đã phải viết lại.
Dạo này hắn hay cười nhếch mép. Người chất phác như hắn sao lại cười cay độc, nhất định là có huyền cơ. Chuyện kể thì dài lắm nhưng mà kể ngắn cũng được. Nhớ lại mười mấy năm về trước, ngày ngày tháng tháng Mỹ Điệp tay bút tay nghiên lang bạt giang hồ. Lúc này hắn chưa biết xài Yahoo Messenger, nhưng cũng không sao. Hồi đó văn hóa thì thừa mà văn minh thì thiếu. Vào năm Gia Tĩnh Triều Minh, Thần Bí Tiên Sinh phát minh ra Cách Không Truyền Hình Khí. Ban đầu mỗi sơn trang chỉ sắm một cái để dành coi Seagames. Mãi về sau, nhà nào cũng có một hai cái gì đó để trang trí, để khoe. Có nhà còn mua về để khi cúp điện bật lên cho sáng, thay cho đèn pin. Vậy thì liên quan gì tới bút nghiên?
Đéo liên quan bút nghiên. Thực ra đang nói chuyện cười nhếch mép. Phải. Năm đó Cách Không Truyền Hình Khí chỉ mới có 4, 5 kênh gì đó. Có điều thường dân ở GĐSGHNVĐTRBT đều nhất loạt thưởng lãm Thất Đài cùng Cửu Đài. Hỏi ra mới biết là do nhị đài này ít hột vì Truyền Hình Đài đặt ở GĐSGHNVĐTRBT, gần hơn Nhất Đài và Tam Đài. Mùa hè năm đó, khí trời oi bức, chim không dám bay chó không dám sủa. Vậy mà người ta chơi Nông Cầu. Có người còn gọi là bóng rổ. Âu Lạc chúng dân lùn thì không lùn, nhưng mà chỉ đạp được Martin 107 tại yên thấp. Vậy sao chơi Nông Cầu? Là vì Jang Dong Gun. Jang Dong Gun đẹp trai, mắt to, cao ráo. Cái gì to nữa thì không biết nhưng mà rất cuốn hút. Gái thì mua hình về dán hộp bút mà ngắm. Trai thì tập cười giống Jang Đại Hiệp. Jang Đại Hiệp cười đẹp, nên được quảng cáo cho kem đánh răng Close Up và được hát chung với Phương Thanh. Thất Đài phát bộ “Cú nhảy cuối cùng” xong thì trai thành phố đồng loạt nhếch mép đi tập bóng rổ, vừa đánh vừa cười rất hăng hái. Mỹ Điệp phớt đời. Mỹ Điệp không chơi bóng rổ, nhưng mà Mỹ Điệp thấy phớt đời thì phải biết cười nhạt. Mỹ Điệp tập. Ban đầu cười rất lộ, rất mất tự nhiên. Nhưng rồi Mỹ Điệp qua Đào Hoa Đảo tập cười với hội Xôi hội Gà gì đó không rõ. Mấy năm sau trở về hắn cười chói nắng. Phớt lại càng phớt. Hắn vốn dĩ đã điên cái xã hội, nên gặp cái gì cũng cười rất khinh bỉ. Mà càng khinh bỉ lại càng cuốn hút. Bấy giờ nhìn lại trai GĐSGHNVĐTRBT mười người thì hết chín người biết cười đểu, nên Jang Đại Hiệp cũng dần mất tiếng nói. Từ chỗ quảng cáo Close Up, Jang Đại Hiệp chuyển qua quảng cáo Orion là Chocopie, Chocopie là Orion.
Lại nói về Mỹ Điệp. Không chỉ cười đẹp, sang Đào Hoa Đảo hắn còn luyện Túc Cầu Đại Pháp. Cơ thể cường tráng, cao ráo, ánh mắt tinh anh. Lại còn ăn mặc tân thời. Hắn phớt đời vậy mà lại sát gái. Cũng phải. Còn nhớ buổi đi du xuân với mẹ lúc năm tuổi hắn vừa ăn kẹo hồ lô vừa nắm tay mẹ đi trên con đường quen thuộc. Con đường này hắn đã đi lại nhiều lần nhưng hôm nay hắn bỗng thấy lạ. Mẹ hắn ghé ngang một thầy tướng số xem cho hắn. Lúc này hắn chưa biết cười Jang Dong Gun, nhưng cũng không sao. Thầy tướng số xem xong phán tính hắn dâm đãng, lớn lên vào lầu xanh. Hắn biết thầy tướng số nói tránh. Thực ra thầy muốn nói hắn lớn lên làm đĩ đực. Hồi đó không biết dâm đãng là khen hay chê, nhưng bây giờ thì hình như là khen. Đang cưỡi chiếc Wave Trung Hoa, hắn nhớ lại câu nói của thầy tướng số năm xưa mà cười mỉm. Hắn không phải là người dễ cam chịu trước số phận nhưng mà tùy loại số phận. Hắn thích cuộc đời đưa đẩy. Ai đưa thì mình đẩy.
Mỹ Điệp vào đời khá sớm. Năm 12 tuổi hắn đi sinh nhật bạn bị bạn mở phim sex lên đầu độc. Mà không chỉ mình hắn. Cả đám đồng môn đều xem. Hắn nghĩ xem phim sex nghĩa là đã mất trinh. Rồi hắn khóc nức nở. Cả đám còn lại đang cười tí tởn vì thằng xã hội đen trong phim đi bụp lộn ở đâu về nói với con nhỏ kia là “Đừng hôn, môi anh đau” quá ngầu, thấy hắn khóc mà chẳng biết an ủi thế nào, nên cứ coi tiếp. Riêng Mỹ Điệp khóc thì khóc nhưng coi vẫn coi. Mãi sau này, hắn mới biết con trai không bị mất trinh.
Thời học cấp 2, hắn thích cô giáo dạy anh văn. Cô tên Thảo, mà bọn học sinh thường gọi là Cô giáo Thảo. Sau này lên mạng search, hắn mới biết trên mạng có cả truyện ngắn viết về cô. Đọc xong truyện về cô, hắn lại đọc sang Cậu Tú. Hắn đọc như chưa từng được đọc, đọc ngấu nghiến. Hắn cảm thấy như tìm được sự đồng cảm, sự đồng điệu giữa hai tâm hồn: Tú và Điệp. Lúc đó hắn không biết rằng, hắn khóc Tú cũng như Kiều khóc Đạm Tiên.
A mà thần Rùa bảo phải đi tìm chân lý. Chân lý là một phạm trù tương đối. Qua mười mấy năm triết học, hắn rút ra một điều, đó là nếu thầy hỏi em duy gì thì phải nói em duy vật, nhưng em không sống một cách vật chất mà em sẽ xây dựng một con người mới hiện đại văn minh giàu tình cảm. Thật ra hắn cũng không hiểu lắm. Hồi năm nhất hắn xuống Thủ Đức Cảnh Kỹ Trường học triết học. Thầy dạy lúc đó không phải Khổng Tử. Khổng Tử không dạy triết nữa. Bây giờ đổi thầy khác rồi. Thầy mới dạy rất sống động, có những bài học mà hắn nhớ mãi.
Lần đó thầy dạy về “Tự nhiên”. Hình như là có hai thứ cơ bản là tự nhiên và con người. Học triết thì phải biết tự nhiên là gì. Thầy bèn kể một câu chuyện như sau:
“Một hôm nào đó em đi học về, thằng em của em, tức là thằng con của ba em mà không phải là em mà cũng không phải là anh em chị em, nghịch phá, vô tình làm bể cái chén. Em giận quá chạy lại quát:
- Tại sao cái chén bị bể?
- Tự nhiên nó bể anh ạ - thằng bé chối biến.
- Tự nhiên là tự nhiên thế nào? Tự nhiên là tự nhiên làm sao?”
Nói rồi thầy phán:
“Anh nói như thế là anh thua nó rồi”.
Chết mẹ, cả lớp im phăng phắc, đéo hiểu cái gì là cái gì. Thầy mới khoan thai nói rằng:
- Anh đi học triết học mà không biết tự nhiên là cái gì, lại bô lô ba la lên hỏi “Tự nhiên là thế nào, là làm sao” thì hỏng. Các anh ghi đi.
Đoạn thầy đọc khái niệm cho chép vào tập.
Vậy chân lý là tương đối. Có người nói chân lý thuộc về kẻ mạnh. Tìm chân lý là phải đi tìm kẻ mạnh. Lại có câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Vậy tìm chân lý là phải đi tìm thật nhiều gạo. Gạo cũng có năm bảy đường gạo. Gạo dẻo, gạo nếp. Gạo mà trắng *****c thì gọi là Tài Nguyên Chợ Đào. Gạo mà đen thì gọi là Gạo Lức. Gạo mà nhỏ thì gọi là Gạo Tấm. Gạo mà già thì gọi là Gạo Cội. Thì ra tìm chân lý cũng không dễ - hắn tự nhủ. Hắn thích tìm 7 viên ngọc rồng hơn.
Hắn đang đi gần đến công ty thì bỗng thấy có hai bóng đen di chuyển rất nhanh trên mặt đất. Hắn vội ngẩng đầu lên thì thấy có hai thiên thạch đang rơi xuống với vận tốc rất nhanh. Uỳnh một cái, thiên thạch đâm sầm xuống đất, cát đá bay mù mịt. Cát đá tan đi, hắn mới nhìn lại. Mặt đất lúc này bị khoét một lỗ to. Bấy giờ hắn đã dừng xe lại quan sát. Dân tình thì bỏ chạy tán loạn. Không phải thiên thạch mà là hai quả cầu hình tròn, to cỡ bằng cái cầu tiêu, nhìn giống trong truyện Songoku. Hắn nghĩ thầm “Đừng nói bước ra là Cadic nha”. Cadic bước ra thật. Còn có thêm Nadic. Ngoài đời Cadic nhìn ốm hơn trong truyện, nhưng mà cũng không sao. Tận thế rồi – hắn nghĩ. Bây giờ kiếm đâu ra Songoku với Pocolo mà đấu với hai tên này. Bỗng nhiên từ xa xuất hiện ba bóng người. Hắn nheo mắt nhìn rõ. Người tới là Subasa của đội tuyển thanh niên Nhật Bản. Có Kojiro nữa. Có Misaki nữa. Sao Misaki lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh đang ở Đào Hoa Đảo làm rong rêu nấm mốc cho cá mập hay sao? Còn Kojiro nhìn kỹ cũng không phải. Thì ra là Takeshiyo của đội tuyển thanh niên Tiên Tiến. Hôm nay anh mặc áo thun mà xé tay áo đi cho giống Kojiro nên hắn nhìn lầm, nhưng mà cũng không sao.
Đám người Subasa từ từ tiến tới cuối cùng đôi bên cũng giáp mặt. Cadic mặt mày lấm lét hỏi:
- Các ngươi muốn gì?
Subasa mặt không biến sắc, nói dằn từng tiếng:
- Câu này để ta hỏi ngươi mới đúng. Các người đến đây làm gì.
Cadic như sực tỉnh trở về với thực tại. Hắn cười vang:
- Haha, đúng. Bạn tới để thôn tính trái đất. Mấy bạn này chuẩn bị đi hành tinh khác mà ở đi.
- Muốn chiếm trái đất? Vậy hãy đấu với chúng tôi một trận. Ta thắng các ngươi đi, ngươi thắng các ta đi.
Bốp! Đầu Cadic rướm máu. Cục đá bê bết máu rớt xuống chân y. Kojiro bỗng quay qua Mỹ Điệp giơ ngón tay lên miệng kêu suỵt, tay kia không quên chùi đất vào đít quần. Mỹ Điệp nghĩ ngợi nửa giây thì giật mình hoảng hốt quay sang Cadic la í ới:
- Không phải, không phải mà. Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi.
Nhưng có nói gì thì cũng đã muộn. Cadic chẳng buồn nghe giải thích. Uỳnh. Cadic vận công biến thành Siêu Xayda phim cấp 3 bay thẳng lên không.
Lại nói về Cadic. Lần đó sau khi thất bại dưới tay Doremon, y về ngày đêm ra sức khổ luyện mà không đạt kết quả. Năm đó nhà xuất bản Kim Đồng ra bộ 7 viên ngọc rồng. Y háo hức mua về đọc hòng tìm được hướng đi mới để hoàn thiện võ công. Năm xưa Thạch Phá Thiên không biết chữ mà vô tình học được bí kíp, công lực cáo thành. Ngày nay Cadic lại cũng nhờ không biết chữ mà học được Kamejoko của Quy Lão Tiên Sinh. Cadic công lực đột tiến, đánh khắp thiên hạ không biết mùi thất bại. Y quay trở lại đánh bại Doremon trả thù xưa rồi cưỡng hiếp luôn Xuka. Đứng trên cả võ lâm thiên hạ, y bỗng cảm thấy cô độc, muốn một lần thất bại mà sao cũng khó quá. Từ đó y đi khắp thiên hạ thách đấu. Cuối cùng đã lạc tới Trái Đất. Chuyện trước đây hết. Trở lại chuyện nay.
Bị Kojiro ném đá dấu tay, Mỹ Điệp biết có giải thích thì cũng vô dụng. Có chết phải chết cho thanh cao. Hắn cười nhạt:
- Ngươi tưởng nhuộm tóc màu vàng đốt thêm miếng lửa là ta sợ sao.
Đoạn hắn bẹt chân đứng tấn rất hoành tráng thi triển một thứ võ công trông cũng rất huyền diệu. Cái gì? Đây chẳng phải là Thông Bội Quyền thất truyền hơn năm trăm năm nay của Thiếu Lâm sao? Không phải, nhìn kỹ thì đây chính là Kamejoko. Không lẽ Mỹ Điệp nhớ ra được chiêu thức Quy Lão truyền thụ tối qua rồi sao? Không, đúng là Quy Lão có dạy hắn mấy chiêu nhưng mà không có chiêu này. Mỹ Điệp là ai? Sao lại thi triển được công phu này? Đằng sau chuyện này có huyền cơ gì?
Cadic hét lớn: “KAMEJOKO”. Hỏng rồi! Cadic đã tung chưởng. Lực chưởng quá mạnh làm kinh thiên động địa tối sầm cả một vùng. Nhóm Subasa lúc này đã trốn mất tự lúc nào. Chuyện đó không có gì đáng nói. Chuyện đáng nói là Mỹ Điệp không chút rúng động, tràn đầy tự tin. Không lẽ Mỹ Điệp còn che giấu sát cơ? Cục chưởng đã bay gần tới mà Mỹ Điệp vẫn chưa động thủ. Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà tự tin như ruồi?
Thế mới biết:
Đã sinh ra là con dân Âu Lạc
Có hi sinh vẫn phải tạo hình
Mỹ Điệp sống chết thế nào? Đằng sau nụ cười của hắn chứa đựng huyền cơ gì? Mời các bạn xem tiếp hồi sau sẽ rõ