Đăng ngày: 12/2/12
Giới thiệu tác giả, tác phẩm:
Phi Vũ Mỹ Điệp truyện là một tiểu thuyết võ hiệp tâm lý xã hội mang phong cách truyện tranh hiện đại Nhật Bản , do 2 tác giả là nhà sư trẻ Thích Nhất Em (Minh Đại Đế Quyền Năng Vô Đối) và Tấn Giáo Chủ Hầu Hạ Phát Mệt đồng sáng tác.

Câu chuyện xoay quanh chuyến du hành đi tìm lạc thú của nhân vật chính - Mỹ Điệp - với những diễn biến bất ngờ không thể đoán trước. Mỹ Điệp không phải là một nhân vật cụ thể nào , mà đại diện cho cả 1 thế hệ trẻ đang loay hoay tìm lối thoát trong mê cung của những cám dỗ và suy nghĩ nhảm nhí dâm tiện.

Chống chỉ định : Cụ già 70 tuổi có thai và đàn ông đang cho con bú

-----------------------------

Năm Tấn Dũng thứ II , Âu Lạc đang dần trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết. Với sự tận tụy của các vị quan chức chóp bu và sự nỗ lực của bà con trăm họ, danh tiếng của kinh thành Thăng Long bay ngày một xa, thậm chí có thể nói đã bay qua tới thế giới bên kia rồi. Sự lớn mạnh đó thể hiện rất rõ ở kinh thành, khi mà dân chúng đua nhau mua nhà mua xe rất to và rất lớn. Thế nhưng câu chuyện của chúng ta lại xảy ra ở nơi cách kinh thành hơn một ngàn dặm về phía nam , thành cổ Gia Định Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn Đông Trông Rất Bề Thế (GĐSGHNVĐTRBT).

Sài Gòn tuy không phải quá nổi tiếng như Thăng Long Hà Nội, nhưng cuộc sống ở đây luôn bận rộn tấp nập. Đường sá lúc nào cũng đông đúc và chật chội. Hòa nhịp cùng sự phát triển của cả nước, GDSGHNVDTRBT đã đông đúc nay lại càng chật chội hơn. Cuộc sống hối hả làm con người cũng theo đó mà hả-hối luôn, xe đi ngày càng nhanh, vận tốc ngày càng lớn, gia tốc cũng biến thiên theo nhịp tim và nhu cầu sinh lý. Nhưng giữa cái nhộn nhịp náo loạn ấy, vẫn có một người đi chậm hơn người khác, nhìn nhiều hơn người khác và nói ít hơn người khác ...

...

Sài Gòn là một thành phố nhiệt đới, khí hậu nóng ẩm quanh năm, lâu lâu thì có nóng mà không ẩm, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi mùa hè. Sài Gòn không có đêm Ninh Kiều lộng gió , không có thoáng Trúc Bạch heo may và cũng không có mùi muối biển Mỹ Khê đẫm trong hơi thở. Sài Gòn chỉ có gió và bụi cùng một thứ khí hậu đơn giản đến lạ thường: Chỉ có mưa và nắng, chỉ có ngày và đêm.

Lúc này thời tiết đang cuối đông đầu hạ, thiên nhiên cũng cảm thấy thật là khó ở. Vừa tuần trước thì nắng nóng gay gắt, không ai dám đi ra ngoài để hưởng lạc giữa ban ngày, còn tuần này thì đã mưa liên miên xối xả, dai dẳng không ngớt, làm cho những con lạc đà lang thang trên sa mạc chỉ biết co ro dưới chân cầu trong cái đói và lạnh. Một thứ thời tiết chỉ có thể tóm gọn trong 2 chữ “ KHỐN NẠN” mà thôi.

Trong một buổi tối khốn nạn như vậy, bên lề đường Nguyễn Thị Diệu vẫn có 1 đám trai làng ngồi uống rượu giải sầu trong quán lẩu bò quen thuộc. Cuộc nhậu vui vẻ và hào hứng với biết bao lời lẽ thô tục, chửi thề và những tiếng cười phá lên man dại. Gần đến tàn cuộc, không khí có vẻ lặng đi chút ít khi họ nói chuyện về gái. Một hảo hán đeo kính tươi cười khoe hôm trước vừa được bạn gái tặng cho cái quần xịp có thêu chữ “Kỉ niệm Đà Lạt 2007” , một hảo hán khác buồn rầu vì bị bạn gái bợp tai khi dám sờ mông illegally (sờ mông cô khác), hảo hán thứ 3 mặt mày khôi ngô lại than vãn vì không có ai zòm ngó. Ngồi trong bàn nhậu lúc ấy vẫn còn một người chỉ ngồi nghe mà không thèm nói. Đến lúc các bằng hữu đã thổ lộ hết tâm tư rồi, anh mới thở dài buông một câu chốt hạ :”Cảm xúc bị chi phối bởi một đứa con gái, thật không còn gì nhục bằng”. Những người kia nghe xong, tự nhiên đồng loạt ôm nhau khóc nức nở . Thật là một câu nói thâm thúy.

Người thanh niên vừa nói xong liền đứng dậy phủi đít ra về. Thanh niên đó chính là Mỹ Điệp, người sau này nức tiếng giang hồ với ngoại hiệu Phi Vũ Mỹ Điệp gia.

Mỹ Điệp lúc ấy 23 tuổi, đã tốt nghiệp ĐH khoa CNTT và đang làm việc cho một công ty Hàn Quốc. Hắn sống với song thân và người em song sinh nhỏ hơn một tuổi trong ngôi nhà gần cuối phố Chu Văn An, nằm về phía Đông Nam trung tâm Sài Gòn, tức là quận Bình Thạnh ngày nay. Từ nhỏ Mỹ Điệp đã tỏ ra thông minh, hiếu học, tuy có phần bố láo và mất dạy. May thay, càng lớn bản tính của hắn ngày càng điềm đạm và hòa nhã hơn. Nhờ đọc sách thánh hiền mà Mỹ Điệp hiểu được những giá trị của cuộc sống, giá trị của đồng tiền và những thứ đi kèm với nó. Hiểu biết nhiều làm cho hắn trở nên trầm tĩnh, ít nói và hay suy nghĩ. Thật là một người sâu sắc vậy.
Đêm hôm đó sau khi về nhà, hắn leo lên giường. Những tưởng có chút rượu vào thì giấc ngủ sẽ dễ đến, nhưng không. Trằn trọc thật lâu mà vẫn không ngủ được, hắn quyết định nằm yên nhắm mắt, định bụng để cho những suy tưởng vu vơ đưa tâm hồn vào giấc mộng. Tự nhiên hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi. Tại sao những thằng bạn của hắn dạo này chỉ quan tâm đến gái ? Có lẽ chúng đã có hết những thứ khác rồi chăng ? Việc làm, tiền bạc, nhà lầu, xe hơi ... tất cả đều có. Ít ra thì ai nấy đều đã đạt được mục đích của mình. Hai chữ “mục đích” làm hắn chột dạ. Vậy mục đích sống của mình là gì ? Có phải cũng là nhà, là gái và xe như chúng nó ? Không, hắn đang nghĩ đến 1 thứ xa hơn, không phải mục đích của từng giai đoạn mà là mục đích của cuộc sống. Hắn sống để làm gì ?

Sinh ra, lớn lên, có gia đình , có sự nghiệp, hưởng thụ chút xíu, rồi chết. Ai ai cũng vậy. Liệu cái quá trình sinh lão bệnh tử ấy có giúp ích gì cho hắn không? Qua một thời gian sống như vậy, hẳn phải được một cái gì chứ, phải tiến hóa được một chút chứ ? Hắn không tin tất cả bắt đầu từ không và kết thúc cũng bằng không. Theo những gì hắn được nghe thì sau khi chết vẫn còn một sự tồn tại khác, rồi sau đó lại đi đầu thai làm người , rồi lại chết đi. Liệu đó có phải là một vòng lặp vô tận không , và ai đã bày ra trò này , trò chơi “sống” này ? Hắn tin rằng việc gì cũng có nguyên nhân và kết quả. Vậy kết quả sau khi trải qua một cuộc sống là gì ? Đạo Phật cho rằng sống tốt ở kiếp này để kiếp sau sống tốt hơn (?!?) , còn Đạo Chúa lại bảo sống tốt thì mới được đến cổng thiên đàng. Nghe như vẫn chưa ra khỏi cái vòng lặp đó.

Vũ trụ có bắt đầu, và cũng có kết thúc sau 5 tỷ năm nữa khi tất cả các hành tinh xích lại gần nhau và trở thành lỗ đen. Con số 5 tỷ ru ngủ bạn đọc, nhưng chắc chắn là có kết thúc. Vậy lúc đó loài người đi về đâu ? Có thể lên máy bay bay qua hành tinh khác, nhưng những thứ tâm linh liên quan đến con người , như linh hồn và cõi âm, lúc đó sẽ ra sao ? Những thứ đó gắn với Trái Đất hay là gắn với con người chúng ta? Rồi sau khi thiên hà này co lại, biết đâu đến một giới hạn cực điểm nào đó (critical state) nó lại nổ tung, rồi lại hình thành nên một Trái đất mới, Mặt Trời mới với sự sống mới ?

Hàng loạt những câu hỏi xoay quanh thành vòng tròn 5 ngôi sao trên đầu Mỹ Điệp, đưa hắn vào một giấc mộng lạ lùng chưa từng có , mới xuất hiện lần đầu tại Việt Nam...

Trong mơ, Mỹ Điệp đang đá banh Nhật với Quang Lờ. Điệp lấy Brazil đá đội hình 4-2-1-3 với Kaka đá hộ công sau 3 tiền đạo Ronaldinho, Adriano và Ronaldo. Quang Lờ đá AC Milan với đội hình 4-4-2 truyền thống với hàng tiền vệ con thoi gồm 4 hảo thủ Seedorf , Pirlo , Kaká II và tiền vệ trụ Hữu Thắng. 2 bên đang đá rất hay công thủ toàn diện. Đến lúc Ronaldo có bóng trong vòng cấm địa định sút thì một bàn tay đặt lên vai Mỹ Điệp ngăn lại. Lúc đó Quang Lờ bất ngờ vì tự nhiên Ronaldo đứng lại nên lỡ tay bấm lộn, xoạc 1 cái tẹt, hehe Ronaldo té rồi... Phạt đền !

Sau khi đá xong quả phạt đền, Mỹ Điệp mới quay lại nhìn xem ai đã trợ thủ giúp mình thì thấy một ông lão râu quai nón đầu trọc trông rất phúc hậu. Ông lão vẫy hắn lại gần. Ngay lập tức theo phản xạ, hắn mở miệng hỏi tiếng Anh:
_ Who are you ?

_ Watashi wa Kame desu. - ông lão đáp lại bằng tiếng Nhật. (“Ta là thần rùa” - ND)

_ что это такое? ( “Có chuyện gì, lão bá ?” )

_ Chúng ta hãy nói tiếng Việt , ta mệt rồi – Thần Rùa kết luận.

_ ....

_ Ta hiện ra đây không phải tình cờ đâu , có chủ đích cả. Con là một người đặc biệt, không giống như những người khác. Con biết suy nghĩ không giống như người khác, không nói nhiều như người khác và con không phải là người khác. Ta thấy một nhân tài như con mà chỉ sống một cách tầm thường như thế, suốt ngày liên tu xóc lọ thì thật là phí lắm, phí lắm thay ...

_ Thần Rùa cũng biết đến xóc lọ à ?

_ Cũng đã kinh qua – thần trầm ngâm nói – nhưng đó không phải là vấn đề. Nếu con thực sự muốn tìm ra mục đích của cuộc sống, ta nghĩ con không thể ở một chỗ này mà biết được, con phải lên đường đi tìm cho chính mình.
_ Thế à ? Thế con biết đi đâu tìm bây giờ ?

_ Con trai, chân lý ở khắp mọi nơi. Cho dù con đến đâu thì cũng sẽ tìm được cái con muốn , hãy cứ đi và đừng ngần ngại.

_ Ok , vậy mai con ra bến xe miền Đông đón xe đò đi Vũng Tàu cái đã.
_ Không. Nếu vậy thì ta hiện ra làm đéo zì ? Con hãy đi bằng ngựa. Ta sẽ chuẩn bị cho con một con ngựa tốt để con có thể đi đến bất cứ chỗ nào con muốn.

_ Vậy được, con dễ tính thôi. Cái gì cho không là nhận liền.

_ Tốt lắm. Nhưng trước khi con đi ta có vài điều cần nói. Thứ nhất , con lên đường lần này là làm sứ mạng cho đàn ông chúng ta. Con là người được chọn , là The One. Nếu con không thành công trở về , cái ấy của con sẽ tan biết và con sẽ trở thành đàn bà cho đến thiên thu, đời đời kiếp kiếp không bao giờ được làm trai nữa. Thứ 2 , để chắc ăn ta sẽ dạy con võ công. Thứ 3, để dạy võ công thì con phải gia nhập môn phái của ta.

Vốn bản tính hiếu động ham học hỏi , Mỹ Điệp không ngần ngại đồng ý tất cả những điều khoản trong hợp đồng, nhưng vẫn không quên hỏi lại:

_ Thế môn phái của thần là phái gì ?

_ Nghe ta kể đây. Cách đây hơn 3 ngàn năm, nhà sư đầu tiên của đạo Phật đã đến Âu Lạc ta truyền đạo, và từ đó xuất hiện thành cổ Luy Lâu là trung tâm Phật Giáo của cả vùng Đông Á. Lúc đó Phật giáo được chia làm 3 phái là Tịnh Tông, Thiền Tông và Mật Tông. Các phái này chỉ là dùng những phương cách khác nhau để cùng đạt đến trạng thái siêu thoát của cõi Phật, tất cả đều liên quan đến nội lực của con người và đất trời. Phái Mật Tông chủ yếu dùng bùa phép và thần chú, phái Thiền Tông dùng cách tĩnh tâm ngồi thiền, còn phái Tịnh Tông thì tụng kinh niệm Phật. Như bây giờ con thấy, đa số các nhà sư đều thuộc phái Tịnh Tông này. Riêng có một điều ít ai biết. Khi truyền đến Việt Nam, tổ tiên chúng ta vốn thông minh sáng láng nên tiếp thu đươc hết tinh hoa, không những thế lại còn sáng tạo ra một phái khác. Chúng ta tiếp thu và cải tiến công nghệ để có được môn võ khí công của riêng mình. Phái này dụng nội lực tu luyện được từ 3 phái kia, áp dụng vào võ thuật, được gọi là phái Bê Tông Giao Chỉ. Chữ Giao Chỉ là để nhắc nhở môn hạ luôn nhớ về cội nguồn. Môn phái này đã thất truyền 2000 năm nay, và con là đệ tử đời đầu tiên ...

...

Mỹ Điệp thức dậy mà thấy lòng phơi phới , cảm giác thật giống như sau cái đêm mây mưa bão táp sa mạc với chị hàng xóm xa chồng. Nghĩ lại hôm đó trông chị thật là mát mẻ trong chiếc áo 2 dây và quần đùi siêu ngắn. Đột nhiên hắn buột miệng thốt lên :” Thiệt là thơm !” . Nghĩ vẩn vơ hồi lâu, Điệp chợt giật mình. Hôm qua Thần Rùa đã truyền lại cho mình 2 chiêu thức gì nhỉ , tại sao bây giờ lại không có chút khái niệm nào ? Nghĩ mãi không ra, Mỹ Điệp đứng dậy đánh răng rửa mặt. Lúc quay vào, thấy trên giường đã có sẵn một chiếc áo bào trắng tinh xếp gọn ghẽ. Rồi nghe phía dưới cửa sổ có tiếng ngựa hí vang, Điệp chạy ra zòm, dưới sân là một chú ngựa mình đỏ như máu, tư thế hiên ngang, bờm đỏ rực tung bay trong gió, trong thật là xuất thần. Ngựa Xích Thố ! Đúng là nó rồi ! Mỹ Điệp kêu lên.

Vội vàng, Điệp mở tủ mượn tạm cái quần xịp trắng hiệu Nhà Bè của thân phụ, mặc vào cho nó đồng bộ. Tuy ở dưới có một lỗ thủng nhưng không hề gì. Hắn nhanh chóng khoác vào chiếc áo bào , rồi bật quạt đứng bên cạnh soi gương. Một thanh niên tuấn tú, mặc áo bào trắng tung bay trong gió, đúng là khí thế của bậc anh hùng. Mỹ Điệp yên tâm tắt quạt đi xuống nhà xem ngựa. Đến gần con Xích Thố thì hắn hơi thất vọng một chút. Sờ vào mình ngựa thấy sơn vẫn chưa khô, phía dưới bụng lại có dòng chữ mờ “Sơn Nippon, mang đến sự khô thoáng và tự tin” , nhìn lại phía trên thì cái bờm ngựa được vuốt keo dựng đứng cứng ngắc , lúc nãy nhìn xa chắc hắn nhầm. Không sao, có là tốt rồi.

Trong lúc chờ sơn khô, hắn quay vào nhà đi cầu ......

Vậy là : Anh hùng hảo hán trong trời đất
Đồ cũ tân trang vẫn cứ xài

Cuộc hành trình đi tìm chân lý của Mỹ Điệp như thế nào , mời các bạn xem tiếp phần sau sẽ rõ.